Lương Việt Thâm đương nhiên “Đường Đường” trong miệng Lâm Hà chính là Tống Đường, đang ở cùng khu với nhà họ Lục.
Anh lập tức cau , vui :
“Mợ cả, mợ gọi cô gì? Con thấy mặt cô !”
Nghe , Lâm Hà liền vỗ mạnh đầu .
Bà đúng là hồ đồ , suýt chút nữa quên mất chuyện hủy hôn giữa nhà họ Lương và Tống Đường.
Hôm nay tâm trạng của Đường Đường , nếu gặp từng hủy hôn với thì chẳng càng thêm tủi ?
Bà vội vàng gọi Lục Thiếu Du , để gọi Tống Đường nữa.
Tình cảm của vợ chồng Lâm Hà và Lục Thủ Cương sâu đậm, bà cũng yêu thương cả hai đứa cháu của em chồng như con ruột.
thái độ của Lương Việt Thâm đối với Tống Đường khiến bà hài lòng. Khi cả nhà bàn ăn, bà vẫn nhịn một câu:
“Tiểu Thâm, cháu thành kiến với Đường Đường , con bé tệ như cháu nghĩ .”
Lục thủ trưởng cũng đồng tình với Lâm Hà, gật đầu mạnh mẽ:
“ đấy! Đường Đường là cô gái , chuyện hủy hôn , là do thằng nhóc nhà mắt !”
“Ông ngoại! Mợ cả! Sao ai cũng bênh vực Tống Đường ?”
Thấy cả ông ngoại lẫn mợ đều lên tiếng bảo vệ Tống Đường, Lương Việt Thâm nóng nảy:
“Nếu Tống Đường đoan chính, thì cháu hủy hôn với cô ?”
“Nói chung, Tống Đường , đừng để cô lừa!”
Lâm Hà thật sự quý Tống Đường, bà cảm thấy cô là một cô gái lòng tự trọng, yêu thương bản , lạc quan và luôn nỗ lực vươn lên.
Lương Việt Thâm cứ luôn miệng cô đoan chính, khiến bà khỏi tức giận.
Bà đặt đũa xuống, lạnh nhạt hỏi:
“Tiểu Thâm, Đường Đường đoan chính chỗ nào? Nếu cháu chứng cứ, là đang vu khống đấy.”
“Cô đúng là đoan chính mà!”
Lương Việt Thâm sợ nghĩ là bịa đặt, liền vội vàng giải thích:
“Cháu đến nông thôn đón cô , tận mắt thấy Trương Xảo Tuệ đưa cho cô một túi t.h.u.ố.c to.”
“Trương Xảo Tuệ bảo cô bỏ t.h.u.ố.c họ cháu, cháu, hoặc mấy công tử ở đại viện, tạo thành chuyện để leo lên chỗ cao!”
“Cô nhận lấy túi t.h.u.ố.c đó!”
Lương Việt Thâm còn giơ tay diễn tả:
“Túi t.h.u.ố.c đó to hơn cả miệng bát, đủ để hạ gục mấy con bò chứ! Nếu cháu với họ mà cô bỏ thuốc, thì coi như xong đời!”
Lâm Hà như sáng tỏ chuyện, lập tức đoán vì thằng nhóc hỗn láo Lục Kim Yến chán ghét Đường Đường đến thế, chỉ e cũng từng chứng kiến cảnh Trương Xảo Tuệ đưa t.h.u.ố.c cho cô.
Có thể vì cũng là phụ nữ, bà phần nào hiểu hành động của Trương Xảo Tuệ.
Việc bà bảo Tống Đường bỏ t.h.u.ố.c khác tất nhiên là sai.
Tống Đường chắc hẳn chịu nhiều ấm ức nông thôn. Trương Xảo Tuệ sợ cô đưa về nông thônlần nữa, cô tìm một tấm chồng ở thủ đô, đó là cách nghĩ của một phụ nữ quê mùa ít học, cũng là con đường duy nhất mà bà cho là nhất cho Tống Đường.
Lâm Hà thật lòng coi Tống Đường như con gái mà thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-50-2.html.]
Bà thích khác hiểu lầm cô, im lặng một lúc, vẫn lên tiếng giải thích :
“Đường Đường nhận túi t.h.u.ố.c đó nghĩa là con bé sẽ thật sự dùng.”
“Con bé là cô gái độc lập, chí hướng, cần dựa ai cả. Mợ tin rằng, con bé chỉ nhận để Trương Xảo Tuệ yên tâm thôi.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Con cũng tin Đường Đường!”
Lục Thiếu Du nhịn lườm Lương Việt Thâm một cái:
“Có rõ ràng là định kiến với cô !”
“Đường Đường như , gì chuyện bỏ t.h.u.ố.c ai! Có khi cô bỏ t.h.u.ố.c còn chẳng đấy!”
Lục thủ trưởng và Lục Thủ Cương cũng nhịn mà đồng tình:
“Đường Đường đúng là đứa trẻ .”
Lương Việt Thâm thì chẳng tin cái gì gọi là “tự lập tự cường” “ ” cả.
Trong mắt , Tống Đường chính là loại con gái hám hư vinh, giả tạo, vụ lợi, đầu óc tính toán.
Anh thấy đều bênh cô, ai tin lời , cũng chẳng cãi vã thêm nữa.
Càng nhiều về Tống Đường, mà ghét nhất, càng thấy xui xẻo, nên quyết định chuyển sang chuyện chính.
“Ông ngoại, , mợ, cháu nhờ tìm giúp một .”
“Lần cứu Tiểu Tuyết, cô tên là Đường Đường.”
“Họ Đường trong Đường thi Tống từ, tên là Đường trong đường ngọt. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám trắng, cô …”
Nói đến đây, mặt Lương Việt Thâm đỏ bừng, ngay cả giọng cũng líu , tiếp nổi.
Lương Thính Tuyết thấy trai thật chẳng gì!
Người từng khí khái tiêu sái, nay cứ đỏ mặt hoài là ?
Cô bực bội lườm một cái, chủ động tiếp:
“Chị Đường Đường xinh lắm!”
“Tóc chị dài, dày và đen, giống như suối đổ , dài đến tận eo.”
“Chị là nhất cháu từng thấy. Nhất là khi chị , hai lúm đồng tiền đó, thôi thấy ngọt ngào xỉu!”
“Chiều nay cháu còn thấy chị về phía đại viện, chắc là ở quanh đó.”
“ , chị còn ôm mấy xấp vải nữa. Mọi chị là con nhà ai ?”
Lục Thiếu Du ngây thơ đưa tay vò đầu.
Cậu vốn tính tình vô tư, hề nhận mà Lương Thính Tuyết đang nhắc đến chính là Tống Đường.
Tuy nhiên, vẫn tò mò hỏi một câu:
“Trong đại viện cô nào hơn Đường Đường ? Chắc là nhỉ?”
Lục Thiếu Du điều gì khác thường, nhưng Lục thủ trưởng, Lâm Hà, và Lục Thủ Cương thì đều ngay.
Bởi vì chiều nay lúc Tống Đường trở về, bọn họ đều thấy cô.
Cô mặc đúng một chiếc sườn xám trắng, tay ôm chồng vải, tóc dài, lúm đồng tiền, khớp với mô tả.
Rõ ràng cô gái mà Lương Việt Thâm đang tìm, chính là Tống Đường!