Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 79.
Cập nhật lúc: 2025-10-21 03:43:28
Lượt xem: 131
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ vỏn vẹn ba câu, nhưng khi xong, Tống Đường gần như dốc cạn bộ sức lực.
Cô từng xem Lục Kim Yến — trao đổi thư từ với — là tri kỷ, là bạn chí cốt.
Lục Kim Yến ngoài đời thực, ghét cô đến tận xương tủy.
Mà cô cũng là một cô gái đầy kiêu hãnh.
Cô thích chuyện cứ mãi mang tấm chân tình của hứng lấy sự lạnh nhạt của khác.
Cho nên, dù tim đau như cắt, cô vẫn đặt bức thư hộp giấy, mang đến bưu điện gửi .
Cô , Lục Kim Yến kiêu ngạo, bao giờ chịu cúi đầu ai.
Bây giờ là cô chủ động lời tuyệt giao, thì nhất định sẽ bao giờ là chủ động cho cô nữa.
Từ đây trở , đường , cô đường cô.
Cô cũng như mong : hai , còn liên quan gì đến nữa!
Mấy ngày gần đây, Lục Kim Yến nhận một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm.
Anh thành nhiệm vụ xuất sắc, lập công lớn.
Chỉ là trong lúc cứu Cố Thời Tự, trúng một phát đạn từ phía .
Viên đạn cách tim đến 2cm, tình huống vô cùng nguy kịch.
“Đoàn trưởng…”
Lục Kim Yến hôn mê suốt gần hai mươi tiếng đồng hồ.
Trong suốt hai mươi tiếng , Cố Thời Tự luôn túc trực bên giường bệnh của .
Thấy Lục Kim Yến cuối cùng cũng mở mắt, Cố Thời Tự — một đàn ông cứng rắn — cũng xúc động đến rơi nước mắt.
“Cuối cùng cũng tỉnh !”
Cố Thời Tự hít mạnh một , nước mắt chảy ngừng:
“Đoàn trưởng, may mà tỉnh …”
“Nếu cứ thế ngủ mãi tỉnh, em thật sự ăn thế nào với chú Lục, cũng sẽ bao giờ tha thứ cho bản !”
“Im miệng!”
Lục Kim Yến vốn cảm thấy đầu đau ong ong, mở mắt Cố Thời Tự ôm lấy lóc ầm ĩ, khiến đầu càng đau như búa bổ.
Anh nhíu mày, day day huyệt thái dương, lạnh giọng lệnh:
“Đừng ôm ! Đây là mệnh lệnh quân đội!”
Cố Thời Tự thật sự ôm lấy Lục Kim Yến.
Từ nhỏ, Lục Kim Yến suýt mất mạng vì cứu .
Bây giờ, một nữa vì cứu mà suýt đạn b.ắ.n trúng tim, bảo xúc động, thể?
Từ lâu, Cố Thời Tự coi Lục Kim Yến là em nhất đời , ai cũng đừng hòng tách họ .
Thế nhưng, dù Lục Kim Yến thương nặng, dáng vẻ lạnh lùng khi lệnh vẫn khiến thấy khiếp sợ.
Thân hình nhỏ gọn nhưng rắn rỏi của Cố Thời Tự khẽ run lên một cái, cuối cùng vẫn tình nguyện mà buông .
Cậu còn , nhiều điều với Lục Kim Yến.
Chỉ là quá nhiều lãnh đạo đến bệnh viện thăm Lục Kim Yến.
Trước mặt các lãnh đạo, bao nhiêu lời , bao nhiêu tình cảm chân thành trong lòng đành nuốt .
Các lãnh đạo cũng Lục Kim Yến cần nghỉ ngơi.
Họ ở lâu, chỉ hỏi thăm mấy câu, lập công lớn, đó lượt rời khỏi phòng bệnh.
“Đoàn trưởng, uống nước ?”
Cố Thời Tự cúi đầu , lập tức thấy khuôn mặt Lục Kim Yến trắng bệch, còn chút huyết sắc.
Nghĩ đến đây, dù mặt trắng nhưng là kiểu trắng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, Cố Thời Tự lập tức cay mắt, khóe mắt đỏ bừng.
Cậu cẩn thận đưa một ly nước cho Lục Kim Yến, đỡ uống nước xong rưng rưng hỏi:
“Anh ăn táo ? Em gọt táo cho nhé!”
“Em gọt khéo lắm đó! Đảm bảo ăn một miếng là ăn tiếp, —”
“Không ăn!”
Hôm nay là thứ Sáu.
Lục Kim Yến , chắc chắn Đường Tống thư hồi âm cho .
Bây giờ chỉ , cô đồng ý gặp chủ nhật , còn tâm trí mà ăn táo!
Anh chống tay lên giường, cố gắng dậy, định xuống giường đến phòng truyền đạt của đơn vị lấy thư của cô.
“Đoàn trưởng, gì ?”
Thấy xuống giường, Cố Thời Tự hoảng hốt.
Cậu vội vàng lao đến đỡ lấy :
“Lần thương nặng lắm, tùy tiện cử động.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-79.html.]
Đột nhiên, như nghĩ gì đó, mắt sáng lên, vội :
“Đoàn trưởng, chẳng lẽ định lấy thư của chị dâu gửi cho đúng ?”
“Chị dâu gửi thư ! Em bảo mang đến đây !”
Vừa , ôm từ bên cạnh một cái hộp to cỡ hộp giày.
Cậu như khoe khoang bảo vật, ôm hộp lắc lắc mặt Lục Kim Yến:
“To quá trời luôn!”
“Không chị dâu gửi cho cái gì ngon nữa đây.”
“Đoàn trưởng, em thấy rõ ràng nhé, chị dâu từng gửi cho cả bánh điểm tâm của Đạo Hương Thôn, cả kẹo sữa Đại Bạch Thỏ nữa, mà nhỏ mọn quá chừng, chịu chia cho em ăn một miếng nào!”
“Lần keo kiệt nữa nha! Nếu chị dâu gửi đồ ăn, cũng chia cho em hai miếng chứ!”
Lục Kim Yến chẳng buồn để tâm đến mấy lời lảm nhảm của Cố Thời Tự.
Toàn bộ tâm trí cái hộp cuốn chặt lấy.
Khi nhận lấy hộp, vì quá mức chờ mong và thấp thỏm, đến ngón tay của cũng khẽ run lên ngừng.
Anh cũng kìm tự hỏi, cô gửi gì cho ?
Thật , cô gái nhỏ tốn kém vì .
mâu thuẫn, mỗi nhận điểm tâm, mứt đào, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà cô gửi, trong lòng thấy vui đến khó tả.
Anh thầm nghĩ, khi hai chính thức hẹn hò, sẽ đưa hết lương cho cô giữ, cô mua gì cũng .
Chỉ cần cô vui, bảo gì, cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Kim Yến để Cố Thời Tự động tay.
Anh đón lấy con d.a.o từ tay , tự cắt lớp băng keo dán thùng giấy.
Thùng mở , đập mắt là chiếc hộp quà màu xanh trúc hình chữ nhật.
Đó rõ ràng là chiếc hộp dùng để đựng cây trâm cài tóc bằng gỗ mun đen.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cây trâm là tặng cô, cô gửi trả về?
Một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng .
Ngón tay run rẩy khi nhấc chiếc hộp quà , thấy cây bút máy dành cho nữ, đôi bông tai ngọc trai từng tặng cô.
Cả bộ phiếu vải, phiếu bánh, phiếu đường…
Cô đều gửi trả !
“Đoàn trưởng, chị dâu gửi gì ngon thế?”
Cố Thời Tự vẫn hiểu chuyện, còn đang háo hức chờ đoàn trưởng chia phần.
Đôi mắt trong veo của ánh lên sự thèm thuồng và mong chờ:
“Có bánh của Đạo Hương Thôn ?”
Lục Kim Yến trả lời.
Anh chỉ lặng lẽ, ngón tay run run, cố gắng nhặt lấy lá thư đặt trong hộp giấy.
Anh vốn khỏe, một tay cũng dễ dàng bế bổng Đường Tống lên.
lúc đây, như dốc cạn sức lực cả đời, mà vẫn cầm nổi một bức thư nhẹ tênh.
Cố Thời Tự vốn là vô tâm vô tư, nhưng lúc cũng nhận điều bất nơi đoàn trưởng nhà .
Cậu lo lắng , và cũng để ý thấy, tay trái Lục Kim Yến đang nắm chặt cây trâm cài mà từng tặng chị dâu.
Tại chị dâu gửi trả trâm cài?
Chẳng lẽ họ cãi ?
Cố Thời Tự nóng ruột vô cùng, nhưng gương mặt xanh xao, đau đớn, u ám đến đáng sợ của Lục Kim Yến, dám linh tinh.
Cuối cùng, thấy Lục Kim Yến cầm bức thư lên.
“Đoàn trưởng…”
Thấy loay hoay mãi vẫn mở phong thư, Cố Thời Tự thật sự giúp.
dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ thể căng thẳng chằm chằm Lục Kim Yến, thầm cầu mong rằng chị dâu đừng thật sự cắt đứt liên lạc với đoàn trưởng.
Cậu từng yêu đương.
vẫn thể , đoàn trưởng thật sự, thật sự thích chị dâu.
Cậu chỉ hy vọng hai thể mãi mãi ngọt ngào, hạnh phúc bên .
Lục Kim Yến xé phong thư đến thứ mười ba, cuối cùng mới rút tờ giấy bên trong.
Tờ giấy… gần như trống rỗng, khiến nỗi mất mát và bất an trong lòng càng dâng lên cuồn cuộn.
Cuối cùng, ánh mắt vẫn dừng nơi dòng chữ giấy.
Và thấy, ba câu ngắn ngủi mà Đường Tống cho :
[Lục Kim Yến, từ nay chúng đừng gặp nữa.
Cũng đừng thư cho nữa.
Chúc tiền đồ rực rỡ, từ đây hẹn ngày gặp .]