Dù hai bên cách  một lớp chăn bông  dày, nàng vẫn cảm nhận   ấm áp truyền đến từ phía . Bên tai nàng  thấy giọng  quả quyết,  khàn khàn nhưng dễ chịu của Tống Văn Cảnh.
“Chỉ cần là đứa bé do em sinh , hơn nữa nó  là con của , thì cho dù  bất kỳ vấn đề gì,  sẽ cùng gánh vác với em.”
Lúc     xoa đầu cô vợ nhỏ của , chỉ là  vốn là một  đàn ông  giỏi kiềm chế. “Em yên tâm,    kiểu đàn ông cưới em về chỉ để hưởng thụ những điều    bỏ mặc em,  chịu trách nhiệm .”
Gà Mái Leo Núi
Giọng  của  mang theo vẻ nghiêm túc: “Nói cho cùng, em vẫn là   chịu thiệt thòi. Nếu con của chúng   vấn đề gì, chúng  sẽ cùng  chăm sóc con thật cẩn thận.”
“  ở  chiến trường, bất cứ lúc nào cũng  thể  thương,  thể mất tích, em  sẽ  đối mặt với việc mất chồng, mất  một  bạn đời cùng em trải qua khó khăn."
Anh  dứt lời, trong lòng  dâng lên chút bồn chồn: “Anh sẽ cố gắng hết sức để sống sót, cố gắng hết sức bù đắp cho em, yêu thương em, bảo vệ em và con của chúng ."
Diệp Mạn Tinh bất ngờ đến choáng váng cả .
Nghe những lời  xong, suýt chút nữa cô   từ bỏ ý định bỏ đứa bé , cứ thế mà thuận theo cốt truyện ban đầu, từ bỏ tất cả những kế hoạch  đổi  phận mà cô dự tính từ  đến nay.
Đây chính là sức hút của nam chính ?
Sự công kích  quá lợi hại, cô  ngờ rằng sở trường lấy lòng  khác của   mất tác dụng, suýt chút nữa   đối phương  ảnh hưởng, khiến cô ảo tưởng rằng bản   và  đang thật lòng yêu .
Tiểu Đào Hoa thầm nghĩ: Thật đáng sợ, quả nhiên, dịu dàng chính là đòn chí mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-119.html.]
Người đàn ông , quả nhiên  hổ danh là nam chính  sức hấp dẫn kinh . Thứ hấp dẫn ở 
 chỉ là vẻ ngoài điển trai, mà chủ yếu còn bởi nhân cách của  đàn ông  đang toát  một thứ hào
quang lấp lánh, vô cùng  sức mê hoặc đối với một hoa đào tinh như cô.
Nam chính đang  với cô rằng   lo lắng điều gì và  sợ  chịu trách nhiệm, còn gì đáng quý hơn một  đàn ông như  đây?
Tinh thần cảnh giác của hoa đào tinh đối với   đẩy lên mức cao nhất, dù  thì cô cũng  lấy  tiền của  .
Dù    gì cô cũng nhất quyết  ,  ,  hiểu, cô sợ bản   chịu nổi sức lay động lòng  của , để bản  cứ như  mà thuận theo cốt truyện, trở thành nhân vật  kết cục yểu mệnh như trong nguyên tác.
Sau đó cô chỉ ừ một tiếng  : "Cảm ơn  tiền của ,  tiền  em sẽ dùng để nuôi con của chúng . Anh ngủ ngon nhé."
Nói xong, cô thật sự kéo chăn ngủ  .
Tống Văn Cảnh   liền  khẽ một tiếng: "Ngủ ,  sẽ  chạm  em, cũng sẽ  đến gần em, đừng sợ.”
Tống Văn Cảnh  cô vợ nhỏ dần dần chìm  giấc ngủ, ngón tay mảnh khảnh như  lửa đốt của  khẽ chạm  đỉnh đầu cô, vô cùng kiềm chế mà vuốt ve mái tóc cô.