Giọng nàng  dịu dàng nũng nịu,  mang theo chút hờn dỗi. Bên tai Tống Văn Cảnh, chỉ còn  thở nóng hổi như phả thẳng  gò má, vành tai  giật giật  ngừng. Anh cảm thấy tay chân  đều toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch như lửa đốt.
Chân  như đóng đinh xuống đất, một lúc lâu , mới cất lên tiếng  khàn đặc, khô nóng như lửa đốt:
"Ừ."
Tống Văn Cảnh lên gác lấy quần áo cho vợ. Anh mở ngăn tủ gỗ , trong nhà chỉ  độc một chiếc tủ ,  ngăn thành từng ô bởi những tấm ván gỗ bào nhẵn.
Thường ngày  chỉ lấy quần áo của ,  từng để ý đến đồ đạc của vợ. Quần áo nàng xếp gọn gàng trong ngăn riêng, khác hẳn thói quen sinh hoạt  phần tùy tiện của .
Không kìm ,  cầm quần áo của vợ, phân loại từng món,  lấy cho nàng một bộ quần áo bông vải tinh tươm. Hai vành tai  nóng bừng, vợ  còn dặn  lấy cả áo lót và quần lót.
Tìm trong ngăn kéo riêng, quả nhiên  thấy mấy chiếc quần lót, áo lót  gấp ngay ngắn. Ngón tay thon dài của   chạm  chiếc quần lót nhỏ nhắn của vợ, thoáng thấy màu đỏ thắm, tâm trí   hiện lên ngay làn da trắng ngần như ngọc của nàng.
Đầu ngón tay như  lửa đốt, đôi mắt sâu thẳm của Tống Văn Cảnh khẽ nheo . Anh  mất một lúc trấn tĩnh, mới nắm lấy quần áo cùng đồ lót,  ôm xuống nhà .
Cuối cùng,  cũng vội vàng đưa quần áo và đồ lót đến cho vợ.
Vợ  đang   chiếc thùng tắm gỗ, xung quanh là tấm vải che tạm bợ. Anh bước tới, treo bộ quần áo lên sợi dây phơi bên cạnh.
Gà Mái Leo Núi
“Vợ ơi, em cứ từ từ mà tắm,  đợi ngay ngoài cửa.”
Diệp Mạn Tinh ở trong khẽ hỏi vọng :
“Anh Ba ơi,    tắm ? Hay là...  tắm chung nhé?"
Nghe tiếng vợ ,  chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Đôi chân thon dài của  sững sờ hồi lâu,  mới mím môi đáp:
"Không cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-316.html.]
Trong phòng vọng  tiếng bước chân lẹp xẹp, Tống Văn Cảnh lê đôi chân nặng trĩu  ngoài đợi.   tiếng nước chảy bên trong,  chỉ cảm thấy  càng lúc càng mất kiểm soát, thật sự  sợ  nàng  thương.
Vợ  như một tiểu yêu tinh , từ giọng , dáng hình, thậm chí chỉ cần  tiếng thở của nàng thôi, cũng đủ khiến   ôm lấy nàng thật chặt...
Đứng trong nhà, Tống Văn Cảnh châm điếu thuốc, ngoài cửa gió lạnh thổi .  lúc đó, Cố Nguyên và Tiểu Cao tới tìm  rủ uống rượu. Nghe thấy mời rượu, Tống Văn Cảnh chợt cảm thấy một luồng hỏa khí trong   bùng lên: "..."
Cố Nguyên : "Chị dâu   ít đồ nhắm,  mang sang cho , nhưng mà  về ký túc xá ăn đấy nhé."
Cố Nguyên dừng một chút,   tiếp:
"Nếu nguội  thì  cứ mang  bếp hâm nóng ."
Nói đến đây,    nghĩ tới Diệp Mạn Tinh đang tắm ở trong. Tống Văn Cảnh vội chặn lời Cố Nguyên:
“Thôi quên , để  tự lấy cho. Tai heo với lạc rang đều ăn nguội  cả,  còn  nửa chai Mao Đài, thằng nhóc  đúng là may mắn đó!”
Cố Nguyên  chặn  ở cửa, chỉ cảm thấy  bạn chí cốt của  đêm nay  mà lạ lùng đến . Giữa đêm khuya,    cứ  ngoài trời hít gió lạnh, thả khói t.h.u.ố.c nối dài điếu  đến điếu khác?
Cố Nguyên  thấy tàn t.h.u.ố.c vương vãi  đất do bạn   vứt,  bóng lưng vững chãi của  và hỏi: "Anh Tống,  ba Tống ,    đang hồi hộp lắm ?"
Tống Văn Cảnh  bước  nhà: "..."
Anh khẽ dừng bước chân, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cơ bắp căng cứng như  minh chứng cho sự bồn chồn trong lòng . Ánh mắt sâu hun hút, lạnh như băng khẽ quét qua Cố Nguyên:
"Vẫn còn  thứ gì nữa ?"
"Vẫn còn, vẫn còn chứ!"
Cố Nguyên    còn  tai lợn, đậu phộng,  còn cả rượu Mao Đài, cứ ngỡ   lầm. Chẳng lẽ  bạn  đang đón Tết sớm ? Toàn là của quý hiếm thế .