Diệp Mạn Tinh nhớ đến mối quan hệ rộng của đối phương, bèn gật đầu: "Cũng ."
Mọi rời . Chiếc xe của Tân Lâm cùng vệ sĩ đưa họ về khách sạn.
Bên , chờ đến khi Thang Vĩ về lấy siêu xe của phóng tới bệnh viện thì chỉ còn kịp "ăn" thêm một trận khói xe, ngỡ ngàng đoàn xa.
Thang Vĩ:...?
Chẳng lẽ "nhất kiến chung tình" mà duyên phận kém cỏi đến ?
Có điều, là một công tử bột chính hiệu, từ đến nay chỉ gái vây quanh, chứ bao giờ chuyện một công tử nhà giàu như theo đuổi cô gái nào.
Vì thế, khi cùng Tân Lâm trở về biệt thự để lấy loại trái cây đặc biệt , Thang Vĩ nhân cơ hội dò hỏi tin tức về cô gái mà gặp trót yêu từ Tân Lâm.
Trong biệt thự sườn núi của nhà họ Tân, Thang Vĩ cuối cùng cũng thấy loại trái cây "trong truyền thuyết" . Tuy chút ngạc nhiên, nhưng sự xúc động cũng thể sánh bằng tin tức về giai nhân mà đang mong mỏi.
Trong phòng sách, trợ lý trưởng đưa cho một tấm thẻ thành viên VIP hạng cao.
"Đây là cái gì?" Thang Vĩ ghế, lười biếng hỏi.
Trợ lý trưởng giải thích: "Cậu Thang, nếu còn mua loại trái cây thì nhất định tham gia đấu giá mới ."
Thang Vĩ tặc lưỡi: "Làm lớn chuyện quá đấy chứ, thế thì tư cách hội viên là gì?"
"Tài sản một trăm triệu thì là VIP hạng cao, tài sản hơn chục triệu thì là VIP bình thường."
Trợ lý trưởng dứt lời, Thang Vĩ trượt ngã, ngỡ ngàng : "Thế thì cảm ơn để mắt tới, cho VIP hạng cao đấy nhé."
Tân Lâm một câu nhàn nhạt: “Nhà họ Thang các xuống dốc ? cho rằng thừa kế nhà họ Thang bản lĩnh hơn thế.” Thang Vĩ đáp lời, nếu thật sự dám tung loại tin tức thì những lời bàn tán báo tài chính kinh tế sẽ khiến giá cổ phiếu của công ty nhà họ Thang sụt giảm nghiêm trọng, kiểu gì cũng cha đ.á.n.h gãy chân.
“ , cô gái hôm nay là ai ?”
Thang Vĩ xoa cằm hỏi.
Cái thoáng qua giật đó, tới giờ lồng n.g.ự.c vẫn còn đập thình thịch thôi, từng trải qua ít phụ nữ, nhưng từng phụ nữ nào thể khiến cảm giác yên bề gia thất .
Vậy mà lúc đó xuất hiện.
Cậu Giang ở bên cạnh đang cầm trái cây ăn, bỗng nhiên bày vẻ mặt tủm tỉm chiều xem trò vui. Tân Lâm lạnh nhạt liếc một cái, cảm thấy đầu bắt đầu đau nhức. Anh dựa ghế sô pha bọc da màu đen, dựa lưng lưng ghế, nhéo nhẹ giữa hai hàng lông mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-484.html.]
Giọng nhàn nhạt, tựa như thấm đẫm vài phần lạnh lẽo, hờ hững: “Cô kết hôn, con .”
Thang Vĩ thoáng chùng lòng: “Đó thật sự là con của cô ?"
Tân Lâm quét mắt liếc một cái, chẳng đáp lời, trong phòng càng trở nên yên tĩnh, chỉ còn Giang vẻ mặt tự nhiên vẫn đang ăn trái cây tiếp tục xem trò vui.
Thang Vĩ xoa cằm, chặc lưỡi, bỗng nhiên : “Kết hôn thì thể ly hôn mà.”
Cậu Giang bỗng nhiên giơ ngón cái với : “Anh mạnh thật đấy, chồng cô là quân nhân bên Đại Lục.”
Cậu Giang cảm thấy ấm nhà giàu ở Hồng Kông tiền đồ, gan lớn hơn cả và trai nhiều, thật sự dám bảo ly hôn.
Thang Vĩ : “Chẳng chỉ là một lính thôi , nào tiền đồ, tương lai gì đáng kể chứ?”
Nói , hỏi: “Còn đứa bé thì , trông thế nào?"
Cậu Giang thoáng nghẹn lời, chỉ thể ấp úng: “Hẳn… hẳn là tồi.”
Không tồi gì, là trông vô cùng .
Thang Vĩ nghĩ nhiều như , còn đặc biệt suy nghĩ trong chốc lát: “Đứa trẻ đó, cũng thể trở thành cha nó. Trông đứa bé tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ nuôi lớn lên xem là ?"
Gà Mái Leo Núi
Loại tư tưởng phóng khoáng, phần “giác ngộ” , đến từ một trong những thừa kế hàng đầu của nhà họ Thang tại Hồng Kông, quả thực khiến ngỡ ngàng.
Cậu Giang cũng ngây , kết quả đối phương vẫn hùng hồn tuyên bố: “Là thật đó, một đứa trẻ nhỏ như , nếu nuôi dạy thì lẽ nào thể oán hận ?”
Tân Lâm ánh mắt kiên quyết của gã, nhất thời thốt nên lời.
Tân Lâm: “Tài sản của nhà cũng định chia cho con của cô ?”
Thang Vĩ suýt chút nữa bật lời " thể", nhưng vội vã chữa lời: "Việc , chúng thể sinh một đứa khác."
“Về phần con cái của cô , cùng lắm thì chia cho một ít cổ phần, cũng đủ để chúng lo miếng ăn manh áo cả đời .” Thang Vĩ nghĩ thầm, trả cái giá lớn cho mối tình sét đ.á.n.h .
Cổ phần của công ty nhà họ Thang, dù chỉ một phần nghìn thôi cũng là vài trăm vạn, cũng đủ để bọn họ lo cơm ăn áo mặc.
Tân Lâm: “Cô nghề buôn bán trái cây ?”
Thang Vĩ thoáng sửng sốt, gần như đổ gục: “Cái gì cơ?”