Diệp Mạn Tinh cũng rõ giờ xảy chuyện gì mà một tên Tống Tiến đến nhận .
Đây là một em họ gì đó của Tống Văn Cảnh ư?
trong sách là ông cụ Tống, chính là lão tướng quân Tống dẫn theo bà cụ Tống đến xác nhận phận, lúc họ còn ôm mà nức nở.
Còn bây giờ, cô hình như từng thấy cái tên Tống Tiến bao giờ.
Tống Văn Cảnh thấy vợ ưa thích món cà tím xào tương bèn gắp thêm cho cô, múc cho cô một chén canh nữa thuận miệng : "Nếu đúng là nhà họ Tống thì Cố Nguyên họ còn sức ảnh hưởng lớn hơn cả nhà họ Cố, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn tìm ."
Diệp Mạn Tinh đặt đũa xuống, cầm lấy chén canh trứng lên uống một ngụm. Hương trứng thơm nồng quện chút chua thanh của gia vị, thật chẳng còn gì sánh bằng.
Cô gật đầu: "Cũng đúng."
Tống Văn Cảnh hỏi: "Vậy tại thế?"
Tống Văn Cảnh tự phân tích: "Trừ khi nguyên nhân gì đó ngăn cản họ, mấy năm đầu còn thể dễ tìm, thì ?"
"Hoặc cũng thể , lẽ giờ nhà họ Tống cũng tìm."
Giọng điệu của vô cùng bình tĩnh, đến , là lai lịch cực kỳ hiển hách nhưng vẫn như đang nhắc đến những xa lạ.
Anh quả nhiên ngạo nghễ tựa thái sơn, cơ hội đến thế mà vẫn chẳng hề mảy may d.a.o động.
Đôi mắt của Diệp Mạn Tinh trong veo như mặt hồ lặng tờ, thật khiến mê đắm. Cô hỏi: "Vậy nên đến nhà họ Tống nhận đúng ?"
Tống Văn Cảnh đáp, một lát liền gắp cho cô một cái cánh gà chiên, gắp một đũa rau xào mới điềm đạm : "Em cảm thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-498.html.]
Diệp Mạn Tinh lắc đầu: "Em chẳng bận tâm mấy, nếu đưa tã thấm đến cho em thì cũng thể suy xét."
Tống Văn Cảnh thì sửng sốt, đó bỗng phá lên rạng rỡ, tiếng vang cả căn phòng.
Người đàn ông sở hữu một khuôn mặt điển trai nhưng vốn kiệm lời, ánh khách quan luôn toát lên vẻ lạnh lùng sắc sảo. Hơn nữa, lúc chuyện luôn điềm đạm, ngày thường cũng giữ thái độ lạnh lùng, khó gần.
Ánh mắt sắc lạnh bỗng hóa dịu dàng, giọng chứa đựng niềm vui trỗi lên từ tận lồng ngực: "Đưa tã thấm tới cho em ?"
Tống Văn Cảnh chăm chú vợ , chỉ đưa tay vuốt ve đôi mắt .
Nếu là khác, khi tin thể quan hệ với nhà họ Tống chắc chẳng ngại ngần mà đổ xô đến nhận từ lâu . Thế nhưng vợ thì trái , cô chỉ chăm chăm mấy tấm tã thấm nước mà thôi. Mà cái thứ tã thấm đó, chẳng là vì nuôi lớn con cái của hai ?
Nhà họ Tống lừng lẫy ở thủ đô, với sự thông minh của vợ , thể hiểu ý nghĩa của cái tên đó cơ chứ? Ngay cả cũng , riêng ở thủ đô vài vị thủ trưởng mang họ Tống, và trong đơn vị của cũng rõ Tư lệnh quân khu thủ đô là của nhà họ Tống. Họ nhiều đời bảo vệ an nguy biên giới, lập bao công lao hiển hách. Nhà họ Tống cũng hy sinh nhiều , dù từng dịp gặp gỡ nên cũng tiện đ.á.n.h giá. việc hiểu rõ nghĩa là phủ nhận cống hiến của họ.
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh cất lời: "Dù thì vẫn nhận, cho dù lý do bất đắc dĩ chăng nữa, cũng phá vỡ sự yên bình hiện tại."
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Anh thử đến đó xem ư?" Cô khẽ nhíu mày, "Anh hề động lòng ư? Có nhà họ Tống ở thủ đô chỗ dựa, lẽ con đường binh nghiệp của sẽ càng thêm thuận lợi."
Tống Văn Cảnh lắc đầu: "Một dòng họ lớn như sẽ nhiều ràng buộc, vẫn luôn cảm thấy công trạng và năng lực mới là gốc rễ của một quân nhân." Anh dừng một chút, bới thêm một chén cơm cho vợ mới tiếp, "Vả , nhà họ Tống hy sinh nhiều đến thế, nghĩ cũng một việc thể hành động tùy hứng . Anh thích điều đó cho lắm."
Diệp Mạn Tinh thầm nghĩ: Quả nhiên, kiêu ngạo vô cùng. Cô tiếp tục ăn cơm, đúng như cô đó, cô cảm thấy đây vẫn là tình tiết trọng yếu trong cuốn sách .
Có lẽ thấy cô cố ý khơi gợi chủ đề , Tống Văn Cảnh bèn hỏi: "Em thích ?" Anh , "Nếu em thích, sẽ với cha một tiếng. Tuy nhiên, nghĩ lẽ cha cũng mặn mà lắm. Nếu ông nhận thật sự, thì khi còn trong quân đội nhờ điều tra , nhưng bấy nhiêu năm qua ông vẫn hề ."
Nghĩ cũng , cha Tống hẳn là tình cảm với cha ruột của . Bởi vì hai ông bà cụ Tống ở quê đối xử với ông .
Diệp Mạn Tinh xong thì chút cạn lời: "..." Sao tự dưng thành là cô thích ? Nam chính cách dỗ dành con gái ngọt ngào như ? Cô khẽ nhếch đôi môi hồng chúm chím, giọng mềm mại dịu dàng, khi cất lời quả thật khiến lòng ấm áp.