Bà Diệp chẳng màng đến cảnh tượng đang diễn trong sân, bà là vợ của đoàn trưởng Tống Văn Cảnh, năm ngoái cũng đến đây, đường đường chính chính mà cần Tống Văn Cảnh đón. Cố Nguyên thấy họ nhanh chóng dắt nhà.
Sau gần nửa năm dưỡng thương, chân cha Tống Văn Cảnh cuối cùng cũng hồi phục đáng kể. Tuy rằng vẫn thể nhanh nhẹn như , nhưng ông thể bỏ nạng lên .
Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, ông sẽ thể bình thường.
Lúc đầu, vẫn chi phí phục hồi chức năng tốn kém đến nhường nào, cho đến khi vô tình rằng một ngày điều trị mất mấy ngàn tệ, một tháng lên đến mấy vạn tệ.
Khi một năm chữa trị ngốn tới mấy trăm ngàn tệ, Diệp Bác Thương cũng thấy rằng nếu phục hồi nhanh chóng thì hơn, vốn dĩ ông ý về nhà.
Sau khi tin kỳ thi đại học tổ chức trở , cha Diệp Bác Thương nôn nóng mà là Diệp Bác Thương gấp gáp. Bà vội vã đưa chồng về tức tốc chạy đến bộ đội biên phòng.
Nào ngờ phận con rể còn cao quý hơn thế, nhà họ Tống ở thủ đô uy quyền đến nhường nào, thậm chí thể sắp xếp công việc cho .
Bà hề vui vẻ mà ngược , cau mày lo lắng. Một khi phận con rể quá cao, liệu con gái bà còn thể yên sống những ngày tháng bình yên như nữa ?
Tống Tiến, vốn giỏi ăn , hôm nay đúng là tính toán sai lầm. Nếu dựa theo lẽ thường tình mà , con rể càng tài giỏi, bối cảnh nhà thông gia càng mạnh, chẳng vợ càng nở mày nở mặt ư?
Ngược , chẳng bà nên sức lấy lòng họ ư? Thế nên, Tống Tiến vẫn khẳng định chắc nịch, gật đầu :
" , nếu như sai, đúng là nhà họ Tống ở thủ đô. Nhà họ Tống thủ đô đó, tài năng xuất chúng, nối tiếp , nhà họ đều nắm giữ những vị trí chủ chốt trong nhiều đơn vị trọng yếu."
"Nếu như họ nhận , ông cụ Tống thể dựa theo quy tắc, điều động về thủ đô cũng chẳng là chuyện khó khăn gì."
Nói lời xong, Tống Tiến chợt nhận sắc mặt Diệp càng lúc càng tệ. Giọng bà lạnh nhạt đáp:
"Thế ?"
Dứt lời, bà xách theo một chiếc túi da rắn lớn thẳng trong, ngay cả hai Diệp đang gọi mấy tiếng phía bà cũng hề đáp .
Tống Văn Cảnh chỉ Tống Tiến kể , mới vợ đến. Lúc thấy bà vẻ vui, cũng tiện giải thích gì thêm, mà chủ động đỡ lấy chiếc túi da rắn tay bà:
"Sao đến mà gọi điện thoại ạ?"
Anh hai Diệp thấy cháu gái và cháu trai chân nam đá chân chiêu chạy nhảy ngoài sân, sợ hai đứa nhỏ ngã xuống, vội vàng qua bế cặp song sinh lên.
Ngược , Cố Nguyên và Tiểu Cao phía chậm hơn một nhịp, những lời thì ngớ . Đoàn trưởng Tống là con ruột của gia đình ?
Còn là đứa con thất lạc của nhà họ Tống thủ đô nữa ư?
Tiểu Cao chút giật , nhưng thật hiểu rõ lắm về gia thế nhà họ Tống ở thủ đô, cho nên nhanh trở vẻ bình thường, bước sân xách đồ giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-504.html.]
Chỉ Cố Nguyên, lãng tử đào hoa nổi tiếng, đang hoảng hốt. Anh chẳng những còn lan tỏa sức quyến rũ khắp nơi như , ngược còn chằm chằm Tống Tiến, hỏi một câu đầy ngạc nhiên:
"Cậu cô hai nhà họ Tống từng đến vùng biên giới ?"
Gà Mái Leo Núi
Lời dứt, Tống Tiến nào dám gật đầu? Cuối cùng cũng lai lịch nhà họ Tống, vội vàng gật đầu lia lịa.
Sắc mặt Cố Nguyên lúc quả thực khó tả. Anh và bạn nhiều sở thích, suy nghĩ giống , thậm chí cả gu chọn phụ nữ cũng giống đến lạ.
nhiều năm chơi chung, Cố Nguyên vẫn luôn bạn đè đầu cưỡi cổ, thứ duy nhất thể cảm thấy hơn bạn một chút chính là gia thế.
Thế mà, giờ đây...
Gia thế của bạn , rõ ràng, cũng hề tầm thường như vẫn nghĩ. Cố Nguyên nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ: "Đã sinh Châu Du còn sinh Gia Cát Lượng nữa chứ!"
"Bối Bối, đây cha nuôi bế nào."
Anh bước tới ôm Tống Bối Bối, trong lòng đặc biệt tỷ thí một trận với bạn để trút giận. Kết quả là kịp chạm , bạn đ.á.n.h trả, kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết.
Trong sân phút chốc vang lên giọng Cố Nguyên:
"Anh ba , sân tỷ thí một trận ?"
Tống Văn Cảnh vốn dĩ bộc lộ cảm xúc ngoài, nhưng đêm nay trong nhà đông , cũng ý định so đo hơn thua.
Thế nhưng, Tống Bối Bối đang trong lòng , đôi mắt to tròn long lanh bỗng sáng rực. Cô bé tự trượt xuống, chạy đến với Cố Nguyên:
"Cha nuôi, đánh, đánh!"
Cô bé biến thành một "cổ động viên" nhiệt thành, ít công lao nuông chiều của bạn . Tống Văn Cảnh tức giận thầm nghĩ. Con gái nhỏ của , còn thích "đấu võ" hơn cả con trai.
"Chỉ ba phút thôi nhé."
Trong sân, tiếng hoan hô nhanh chóng vang lên, xen lẫn tiếng kêu la t.h.ả.m thiết và tiếng cầu xin tha thứ của Cố Nguyên.
Hai nhóc con trong sân vô cùng phấn khích. Tống Bối Bối vung nắm tay nhỏ, giọng mềm mại vang lên:
"Cha, cha, quá!"
Một lát "Cha nuôi, oa!" khi cha nuôi đánh.
Tống Văn Cảnh thấy giọng của con gái, nắm đ.ấ.m trong tay càng lúc càng mạnh.