Tống Thanh Lâm lén một cái, thầm nghĩ: Có lẽ nào ngay đầu gặp mặt đắc tội với em dâu chăng?
Hôm nay, Tống Tiến đưa bảo mẫu đến, đúng lúc gặp Diệp Mạn Tinh. Tống Tiến quả thực là khéo ăn khéo , nụ mặt lúc nào cũng tươi rói.
Tống Tiến hỏi:
“Chị dâu, em chị sắp thi đại học, sợ chị chăm sóc hai đứa nhỏ vất vả nên đặc biệt đưa hai cô bảo mẫu tới đây. Nếu ưng ý, chị thể cho về bất cứ lúc nào.”
Lời lẽ đó mà khéo léo, còn thể cho về bất cứ lúc nào. Cô sang, hai bảo mẫu liền lên tiếng chào hỏi:
"Chào cô Diệp."
Gà Mái Leo Núi
Cách xưng hô ho thật đấy, gọi cô là “cô Diệp”.
Thời buổi cải cách mở cửa, gọi cô như cũng phép, xem hai cô cũng là khá khéo léo, ăn .
Diệp Mạn Tinh vốn là hoa đào tinh, trời sinh khả năng cảm nhận thiện ác nơi khác, nên cô hề thấy chút ác ý nào từ hai cô bảo mẫu .
Diệp Mạn Tinh :
“Tống Tiến, chị xa một chuyến. Chờ về, chị sẽ gọi điện thoại báo cho em . Giờ chắc gửi hồ sơ của hai cô lên cấp xét duyệt đúng ?”
Tống Tiến đương nhiên ý kiến gì. Sau khi Diệp Mạn Tinh gật đầu, liền ký tên, để Tiểu Cao dẫn Tống Tiến cùng hai cô bảo mẫu .
Giải quyết xong xuôi chuyện, cô mới đầu mấy Tống Thanh Lâm. Sau khi xác nhận Tống Văn Cảnh vẫn đang ở thủ đô, và hỏi xem ngày mai xuất phát gì vướng mắc , cô mới ký tên xác nhận cho phép Tống Thanh Lâm trong.
Lúc , Tống Thanh Lâm đón lấy chiếc túi đựng áo sơ mi sợi tổng hợp và giày giải phóng mà Diệp Mạn Tinh mua cho chồng và ruột của nguyên chủ.
Có lẽ lo cô bất an, Tống Thanh Lâm liền lên tiếng an ủi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-551.html.]
“Em dâu, em cần quá bận lòng . Bọn đều tự lái xe tới đây, chúng cứ lái xe về tỉnh thành, từ đó đổi chuyến tàu về thủ đô là .”
Anh còn cô mà hỏi:
“Em máy bay tàu hỏa để về đó?”
Thời đó, dân tàu hỏa đa phần đều chen chúc ghế cứng, kẻ nào vé giường thì ắt hẳn chẳng phú thì cũng quý. Một là vé giường đắt, hai là quen , chạy chọt mới mua nổi. Bằng , dù tiền, phiếu, giấy giới thiệu cũng dễ dàng . Mà vé máy bay càng hiếm hoi hơn, chỉ cán bộ cấp cao hoặc những nhà chút của cải mới thể , càng rắc rối hơn cả vé giường của tàu hỏa. Ngoài những giấy tờ cần thiết để mua vé giường do cấp cấp phát, còn giấy xác nhận từ đơn vị công tác, vô cùng phiền phức.
Nhà họ Tống cử đến đón cô và cặp sinh đôi, ngờ cử một trong những xuất sắc nhất của thế hệ là Tống Thanh Lâm tới đón họ. Lại còn chuẩn cả vé máy bay. Việc , xét còn tỏ rõ sự trọng vọng hơn cả khi Tống Tiến đích về nhà. Cả bảo mẫu mà Tống Tiến đưa tới, e rằng cũng là ý của nhà họ Tống. Cô nhờ vả, chạy vạy lâu như vẫn tìm bảo mẫu ưng ý, mà nhà họ Tống đưa đến một , qua điều tra gia cảnh, lý lịch đều đủ tư cách.
Không thể , đôi khi, những chi tiết bên trong một dòng họ bề thế, thật dựa nỗ lực của một mà thể san bằng.
Lúc sắp đến khu nhà, Diệp Mạn Tinh chợt nghĩ đến cặp song sinh, bỗng nhiên hỏi Tống Thanh Lâm:
"Đồng chí Tống, , từng đ.á.n.h ?"
Tiếng "Đồng chí Tống" từ Diệp Mạn Tinh khiến Tống Thanh Lâm thoáng giật . Cũng may vốn chẳng thường, liền đáp ngay:
"Em dâu, cần gọi 'đồng chí Tống' , em cứ gọi là hai."
Về phần đ.á.n.h ? Tống Thanh Lâm nhất thời hỏi nên ngây .
Anh là vô tư, phóng khoáng, là cảnh sát điều tra hình sự, tính nguy hiểm thì khỏi . Chủ yếu là những cùng chung sống với đều xuề xòa, đơn giản là phần thô lỗ. Bỗng nhiên gặp một cô em dâu tinh tế, xinh như , một bước thẳng thừng của bì hai, ba bước chân của cô. Nghe giọng của cô, dừng , chờ cô . Anh dừng chăm chú lắng em dâu , còn về câu hỏi đ.á.n.h , nhà bọn họ như thế thì thể đánh?
"Có chứ, thường xuyên đánh."
Ba là thủ trưởng quân khu Tây Nam, còn ở thủ đô. Cha vẫn luôn cảm thấy chẳng nên tích sự gì, ném cho chú tư dạy dỗ từ nhỏ. Chú tư phó sư đoàn trưởng bộ đội đặc chủng cục an ninh quốc gia, đừng thấy bình thường chú Tư vui vẻ, vẻ gì, nhưng cách dạy dỗ cứng rắn. Từ nhỏ đ.á.n.h tới lớn.
Diệp Mạn Tinh mảy may để ý nỗi lòng rối bời của , vẫn điềm nhiên như đang chuyện trò phiếm.