Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 568

Cập nhật lúc: 2025-10-26 11:54:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tắt đèn . Biệt thự trong gian là nơi duy nhất chìm trong bóng tối, khiến Văn Cảnh chỉ nghĩ đang giường khách sạn mà thôi.

Tống Văn Cảnh hề cảm thấy điều gì bất thường. Anh chỉ thấy vợ mà thơm lừng đến thế, còn chiếc giường cũng mềm mại vô cùng.

Vừa chạm cơ thể vợ, cảm thấy cơn nóng bỏng dồn nén và mạch m.á.u sôi sục khắp cơ thể, gần như khiến vỡ tung.

Khi ôm vợ và ập xuống giường, chỉ hận thể dán chặt lấy cô mãi thôi.

Sự thoải mái bao trùm cơ thể, xen lẫn là cơn đau nhức nhối nơi lưng vì vết thương, tất cả càng khiến phấn khích, khiến dòng m.á.u nóng cứ thế cuộn trào mãnh liệt.

Dù môi trường đổi, nhưng vẫn tối tăm, rèm cửa kéo kín, chẳng mấy khác biệt với phòng khách sạn bên ngoài.

Với Tống Văn Cảnh, vốn gần kề cái c.h.ế.t ở chiến trường, thương nặng và hôn mê sâu mấy ngày liền, thì việc phân biệt sự đổi địa điểm đột ngột là một việc bất khả thi.

Thế nhưng, môi trường ở đây thật sự khác biệt. Chăn đệm bằng lụa tơ tằm vô cùng êm ái. Chiếc giường mềm mại, rộng rãi vô cùng, lên chỉ thấy êm ái, thoải mái gì sánh bằng.

Mỗi thở mà hít đều khác hẳn so với khí bình thường ở bên ngoài. Đó là linh khí của gian, thể nhẹ nhàng chữa lành những vết thương lớn nhỏ cơ thể .

Đương nhiên Tống Văn Cảnh hiểu cái gì gọi là linh khí của gian. những dây thần kinh vốn căng như dây đàn của dần dần thả lỏng, dường như khiến đầu óc đau nhức bỗng chốc trở nên thư thái, sảng khoái lạ thường.

Dường như chỉ cần ở đây, mỗi tế bào trong cơ thể như tiếp thêm sinh khí. Không khí trong lành đến mức bộ tâm trí đang mơ màng của bỗng bừng tỉnh, trở nên minh mẫn.

Tống Văn Cảnh vốn là một quân nhân, luôn nhạy cảm với những đổi của môi trường. Thế nhưng, chỉ khi tỉnh táo, mới thể nhận sự khác biệt .

lúc vốn thương nặng, hôn mê nhiều ngày, còn ám ảnh bởi tác dụng thôi tình của m.á.u hoa đào tinh suốt mấy ngày liền, nên khó lòng mà phát hiện sự khác biệt .

Giờ đây, trong tâm trí chỉ còn bóng hình vợ . Anh cảm thấy phụ nữ trong vòng tay thật xinh , mềm mại và quyến rũ đến nhường nào.

Làn da bàn tay , tựa như khối ngọc ấm áp, mềm mại, nhẵn nhụi, căng mịn và tinh tế, lập tức thu hút sự chú ý của .

Trong khoang mũi, mùi hương đặc trưng vợ thoang thoảng truyền đến, khiến m.áu huyết sôi sục, thiêu đốt lí trí, như phát điên.

"Vợ ơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-568.html.]

Anh ôm chặt cô lòng. Dù bao lời thốt nên câu, nhưng cơ thể lên nỗi nhớ nhung da diết... Lúc , Tống Văn Cảnh chỉ còn hành động theo bản năng.

Anh thể chất vượt trội, trải qua nhiều khóa huấn luyện khắc nghiệt. Dù chịu trọng thương mấy ngày liền, còn thứ m.áu hoa đào tinh thôi thúc d.ụ.c vọng, vẫn thể duy trì tinh thần minh mẫn như cũ.

Chỉ là cơ thể quá đỗi khao khát vợ, suy nghĩ còn đều dành cho cô, chú ý đến từng phản ứng nhỏ cơ thể cô. Anh sẵn sàng để cô đạt đến trạng thái hạnh phúc nhất bất cứ lúc nào.

Tống Văn Cảnh vợ , gần như cần mở mắt, chỉ cần chạm tay, áp mặt da thịt cô, cũng thể cảm nhận vẻ tuyệt mỹ .

Mỗi một tấc da thịt cô, mỗi một mùi hương thoang thoảng, thậm chí mỗi một tiếng thở hắt quyến rũ, đều mê hoặc .

Anh vốn kiềm chế, nhưng cơ thể trong tầm kiểm soát của lý trí.

Mặc dù hai đều con, nhưng trong khoảnh khắc , vẫn cảm nhận bao vất vả cô từng trải qua, thấu hiểu sự hy sinh của cô.

Tống Văn Cảnh gần như dùng đến khả năng tự kiềm chế cực lớn, điều khiển từng cơ bắp để tổn thương cô.

Cơ thể xảy chuyện gì ? Thật , khi ngất xỉu trong mưa, thấy Trần Kiều Kiêu, thậm chí đó còn cảm nhận bỗng nhiên tới gần.

Đối với những khác, phản ứng đầu tiên của là tấn công, nhưng chỉ với vợ, phản ứng của mạnh mẽ đến lạ, sức hút quả thật gì sánh bằng.

Vẻ của vợ như thể từng chút một khắc sâu tâm khảm , khiến say đắm thôi.

Cho dù tính tình sức khỏe của cô thế nào, đều yêu quý cô đến mức dẫu cho , về , cũng sẽ bao giờ quên.

"Vợ ơi."

Anh lưu luyến, yêu thương gọi một tiếng. Nhất là khi giọng của vợ lúc mang theo sự nũng nịu, ngọt ngào gọi một tiếng " ba".

Gà Mái Leo Núi

Tống Văn Cảnh bỗng nhiên ôm chặt vợ, thầm nghĩ, mỹ nhân , quả thực chinh phục hùng.

Cô thực sự chỉ cần cử động ngón tay cũng thể khiến thứ vì cô, bại trận .

 

Loading...