Người bình thường lẽ gục ngã sớm vì những ám ảnh, sang chấn tâm lý dồn nén bấy lâu.
Mặc dù cơ thể Tống Văn Cảnh hồi phục đáng kể, nhưng suốt mấy ngày liền, một giấc ngủ trọn vẹn, ngay cả trong giấc ngủ chập chờn cũng ác mộng hành hạ.
Hôm nay, khi ôm vợ lòng, bao giờ cảm thấy giấc ngủ bình yên đến . Tống Văn Cảnh vẫn vô cùng cảnh giác, dường như chỉ cần cô vợ nhỏ khẽ cựa là choàng tỉnh.
Khoảnh khắc mở mắt , lập tức nhận sự khác lạ của ánh sáng, gian quanh so với đó.
dù c.h.ế.t cũng thể ngờ rằng cô vợ nhỏ của một gian diệu kỳ như .
Sau khi tỉnh táo , cúi đầu hôn nhẹ lên trán Diệp Mạn Tinh, vội vã tắm lập tức trở , tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ cho cô.
Cho nên khi Diệp Mạn Tinh tỉnh nữa, cô phát hiện đàn ông đang lau rửa cơ thể cho :
"Anh ba?"
Đôi mắt đen nhánh của đàn ông thâm thúy như mực tàu. Anh cô, trong giọng vốn lãnh đạm nay pha thêm chút dịu dàng khó tả:
"Vợ ơi, đừng nhúc nhích, chút nữa là xong ."
Tống Văn Cảnh ngờ khiến cô mệt đến thế. Sau những giây phút “gần gũi” cuồng nhiệt, cảm thấy đau lòng khôn xiết.
Anh hiểu rằng tình cảnh của vượt quá sức tưởng tượng. Cho dù kiềm chế thì cô vợ nhỏ cũng đủ để phật ý, hoặc thậm chí là 'đạp' một cái.
Động tác của đàn ông vô cùng cẩn thận, cô :
"Anh lo khăn trong khách sạn sạch sẽ, nên chỉ lau chùi đơn giản cho em thôi. Lát nữa về, chúng sẽ mua một chiếc khăn mới thế cái dùng."
Anh chăm chú lau rửa cho cô, càng siết vòng tay ôm cô chặt hơn, trìu mến :
"Vợ ơi, ngủ ngon ? Lần sẽ kiềm chế hơn một chút.”
Diệp Mạn Tinh thật 'đạp' cho một cái:
"Bây giờ là mấy giờ ?"
“Buổi chiều ."
Giọng khàn khàn và đầy mãn nguyện của đàn ông vang lên bên tai:
"Anh gọi cơm, chắc là sẽ mang lên nhanh thôi.”
Anh chỉ đó, ôm vợ lòng, nhẹ nhàng hít hà mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể cô. Anh chỉ cảm thấy suy tư vô thức chìm đắm khoảnh khắc mật .
Dường như đôi mắt sâu thẳm của chứa đầy những cảm xúc dồn nén bấy lâu.
Hôm nay, cảm giác mất kiểm soát của khi ở bên cô quá rõ ràng. Loại cảm giác hoang dại mất kiểm soát , ngay cả khi Tống Văn Cảnh nhớ , nó cũng khiến rùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-570.html.]
“Ở đây ăn cơm ? Vậy còn mấy đứa nhỏ ở nhà thì ?”
Bây giờ bọn họ chẳng khác nào những đôi tình nhân đang hẹn hò, bỏ mặc cặp sinh đôi ở nhà, quả thật là xứng cha .
Nghĩ cô cũng thấy buồn , nhưng cô khá hài lòng với những gì lúc nên cũng vội trở về.
“Đồng chí Thẩm ở đây , chú Tư vẫn đáng tin cậy mà."
Anh vòng cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, những khối cơ bắp cuồn cuộn như hòa tan, dung nhập cô thể .
“Chúng ăn xong trở về."
Vừa , cúi đầu, khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu cô:
"Vợ , chúng lâu gặp đấy. Anh nhớ em lắm, chỉ dành riêng cho em một chút thời gian ."
Giọng của đàn ông từ đến nay luôn lạnh lùng sắc bén tựa lưỡi kiếm, lúc cái vẻ lạnh lùng cứng rắn giờ đây pha chút ấm áp lạ kỳ.
Tựa viên ngọc ấm khẽ chạm lòng bàn tay, một sự dịu dàng tinh tế, ấm áp và vô cùng dễ chịu.
“Vợ , cám ơn em. Chiếc áo gile của em bảo mạng sống của và Cố Nguyên."
Lúc chuyện, những thớ thịt rắn rỏi đó áp làn da mềm mại của cô, dần dần siết chặt hơn.
Cái ôm , ôm chặt. Sợ khuỷu tay rắn chắc của siết chặt cô, đành ép cô sát lồng ngực.
Môi áp sát vành tai cô, hít lấy thở thoảng qua, tim đập nhanh hơn. Lúc Tống Văn Cảnh cất lời, giọng khản đặc, tựa như chút nghẹn ngào.
Anh thật khó mà tưởng tượng , vợ chịu đau đớn đến nhường nào khi một sét đánh.
Buổi tối, cơn đau âm ỉ khiến gặp ác mộng. Anh chỉ mơ duy nhất một giấc mơ, giống như một tia sét thực sự giáng xuống cơ thể bình thường.
Anh trải qua huấn luyện còn cảm thấy đau đớn như thế, vợ mơ thấy điều ban đêm thì ?
Hơn nữa, cô còn mơ thấy gặp tai ương chiến trường. Khi đó, cô suy nghĩ những gì mà dù rõ sẽ gặp chuyện chẳng lành, vẫn lựa chọn may quần áo cho ?
Gà Mái Leo Núi
Cô là con gái mỏng manh cần nâng niu, thể một gánh chịu nhiều chuyện đến ?
Anh ôm cô chặt hơn từng chút một, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng trào.
Anh chỉ sợ yêu thương đủ nhiều, chăm sóc cô đủ chu đáo, nên mới để cô gánh chịu bao nhiêu chuyện một như thế.
Lúc Diệp Mạn Tinh cảm nhận cổ ẩm ướt, đầu , đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm. Giọng của khẽ khàn, tựa như mang theo chút nghẹn ngào:
"Vợ ơi, đừng nhúc nhích, để cho ôm một cái.”