Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 573

Cập nhật lúc: 2025-10-26 11:54:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vậy mà đợi cô đến giữa trời mưa dầm gió bấc? Diệp Mạn Tinh tiếng khẽ của . Giọng trầm thấp khàn khàn ẩn chứa một sự kiên nghị sâu sắc:

“Anh ướt mưa, nhưng cơn mưa khiến tỉnh táo hơn một chút. Anh em sẽ đến, cho nên dùng cách nào khác. Hơn nữa, những cách đó cũng vô dụng mà thôi.”

Tuy cô hiểu rõ điều đó, nhưng quả thực đàn ông kiên nhẫn đến lạ. “Nếu như chịu đựng nữa thì ?”

lúc đó, ngoài cửa tiếng gõ, nhân viên lễ tân đưa đồ ăn tới:

“Anh Tống, bữa trưa gọi mang đến ạ.”

Tống Văn Cảnh dậy, giúp cô mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Câu trả lời của mang theo vẻ tự tin ngạo nghễ:

“Có thể nhịn .”

“Em đừng coi thường đàn ông của em như chứ.”

Nói , cúi đầu hôn lên vành tai cô, giọng đầy lưu luyến rời:

“Em đến , thì cần nhịn nữa.”

Lúc Diệp Mạn Tinh rời giường, đầu tiên cô suy ngẫm sâu sắc về ý nghĩa của một bạn trăm năm. Hoa đào tinh vốn dễ động lòng trong chuyện ái tình, cũng dễ dàng chọn lựa bạn đời.

Đó là bởi vì một khi nguyện gắn bó, giữa họ sẽ một khế ước ràng buộc. Nếu một bên phản bội đối phương, đều sẽ gánh chịu hậu quả nặng nề tương xứng. Ánh mắt cô , cuối cùng cũng đè nén suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng.

Cô là hoa đào tinh, còn trần mắt thịt, còn là nam chính trong một quyển tiểu thuyết, con đường duyên nợ của họ vẫn còn lắm chông gai.

Lúc dậy dùng bữa, Diệp Mạn Tinh vẫn khỏi thắc mắc:

“Giờ nhân viên khách sạn thể đưa cơm tận phòng ?”

Đây là thời đại nào? Đây là cái thuở nước cải cách và mở cửa. Mặc dù sẽ ít nhân viên phục vụ đối mặt với làn sóng sa thải, cũng sẽ nhiều “nồi cơm sắt” bãi bỏ.

chẳng hiện giờ những nhân viên phục vụ vẫn sa thải đấy thôi?

“Chú Vương dặn họ chuẩn từ .”

Tống Văn Cảnh chỉ , thích ngắm vẻ mặt của vợ. Anh gì về bữa cơm, chỉ dặn cảnh vệ chuẩn xe đưa hai vợ chồng về.

Anh khi ân ái, vợ sẽ mệt đến mức chẳng động đậy. Bữa cơm để tiện hơn nên chuẩn hai phần thịt, một là móng heo kho tàu, một là gà xé tay; hai món rau là cải thìa xào và bí đỏ non xào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-573.html.]

Cơm là cơm tẻ trắng tinh chứ hề độn các loại ngũ cốc thô khác. Chỉ một bữa cơm thôi, e rằng một tấm Đại đoàn kết còn đủ, ngoa chút nào.

Diệp Mạn Tinh thực sự đói bụng. Tuy xe lửa thời bấy giờ cũng cơm hộp, nhưng phiếu mua , đó phát một dãy nhân viên công tác mới lấy cơm hộp phát cho hành khách.

Diệp Mạn Tinh thật sự ngán tận cổ cơm hộp xe lửa . Lúc bỗng nhiên ăn một bữa cơm tươm tất như , cô cứ tấm tắc khen ba ngớt lời:

“Anh ba, hương vị tệ chút nào!”

Tống Văn Cảnh ừ một tiếng tiếp tục quan sát vợ . Món nào cô thích ăn, sẽ lập tức gắp thêm cho cô một chút.

Còn phần vợ ăn hết, bất kể là còn trong bát đĩa, đều ăn sạch sành sanh.

Tống Văn Cảnh mới là dễ ăn dễ ở nhất, chính là kiểu cái gì cũng thể ăn.

Cốc cốc cốc.

Trong lúc đang ăn cơm, bên ngoài cửa phòng bỗng tiếng gõ. Giọng của nhân viên khách sạn vang lên, nhân viên rằng tới tìm hai vợ chồng.

Hai vợ chồng đang ở trong phòng, Tống Văn Cảnh chỉ cần thoáng nghĩ cũng đủ hiểu, lúc chẳng tiện quấy rầy đôi vợ chồng son.

Khi hai gần xong bữa, bước xuống thấy Tống Thanh Lâm đợi. Anh hai nhà họ Tống lộ nụ sáng trưng, hàm răng đều tăm tắp:

Gà Mái Leo Núi

“Em ba, em dâu, ông nội dặn đến đón các em về nhà cũ dùng bữa tối.”

Dứt lời, đưa mắt Tống Văn Cảnh. Quả nhiên, Văn Cảnh cao lớn vượt trội, khí chất toát như hổ vồ sói bắt, dáng vẻ chỉ qua từng kinh qua chiến trận mới .

Thoáng chốc, Tống Thanh Lâm cứ ngỡ như đang thấy cố cả Tống Thanh Nguyên thuở nào, cái thần thái thật sự tương đồng đến lạ.

Không khỏi nghĩ, cái khí thế uy nghiêm chẳng giống hệt như trai và cha của chú tư ?

em ba đón về mới bao tuổi đầu chứ?

Tống Thanh Lâm vô thức thu vẻ khách sáo ban đầu, thành thật với Văn Cảnh:

“Hoan nghênh em trở về. Anh là Tống Thanh Lâm, hai của em. Chú tư dặn hỏi em xem liệu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe bây giờ ?”

Lần , Tống Thanh Lâm đích lái chiếc Jeep màu xanh quân đội của chú tư đến đón . Anh vốn thiết với chú tư nên mới tin tưởng giao phó việc . Chiếc xe dừng ngay cổng, và trời thì ngả tối, cơn mưa dứt hạt nhưng bầu trời vẫn u ám, hề sáng sủa hơn là bao.

 

Loading...