Lần đầu tiên Tống Văn Cảnh tiếp xúc với thế giới là lúc còn đang hôn mê bất tỉnh. Sau đó, trong cơn mê man, loáng thoáng cuộc chuyện giữa chú tư và Triệu Lăng, khi mới vỡ lẽ đây là một bộ phận đặc biệt thuộc bộ đội chuyên trách của Cục An ninh Quốc gia.
Thường ngày, Triệu Lăng luôn tỏ lạnh nhạt, ít cảm xúc, nhưng lúc Tống Văn Cảnh thấy rõ sự kinh ngạc cùng chút run rẩy, lẽ là nỗi sợ hãi, ánh lên trong đáy mắt đối phương.
Triệu Lăng dò hỏi:
“Trong hai ngày qua, dùng thứ gì đặc biệt ? Hay từng tiếp xúc với ai đó khác lạ, hoặc xảy chuyện gì khác thường chăng?”
Tống Văn Cảnh chợt ngây . Câu hỏi đầu từ một bác sĩ, nhưng nó mang đến một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Nếu gì đặc biệt ?
Gà Mái Leo Núi
Chỉ là từng gần gũi với vợ .
Mặc dù từng chứng kiến ít chuyện kỳ lạ, nhưng Triệu Lăng vẫn tài nào kìm nén sự khiếp sợ dâng lên từ sâu thẳm trong lòng:
“Cái ... những vết thương cơ thể gần như phục hồi . Ngay cả những chỗ xương gãy, vốn dĩ còn một chút lành hẳn, thì nay liền bộ.”
Anh đẩy gọng kính lên, vẻ mặt thực sự kinh ngạc:
“Không những , nếu như phán đoán sai, thì thể chất của dường như còn mạnh hơn ít.”
“Nếu trong lòng còn băn khoăn, đến lúc đó cứ đến bệnh viện kiểm tra một lượt. Quả thật, thể chất của mấy trong nhà họ Tống các đúng là điều thần kỳ, khả năng phục hồi thật sự quá mạnh mẽ.”
Anh mím môi, đầu tiên những suy nghĩ sâu kín đè nén bấy lâu chợt ùa về. Lẽ nào việc gần gũi vợ thật sự thể giúp vết thương cơ thể lành lặn nhanh hơn?
Và còn thể khiến thể chất trở nên cường tráng hơn nữa ? điều thể xảy ? Ngay cả một điềm tĩnh như Tống Văn Cảnh lúc cũng khỏi cảm thấy lòng bứt rứt, khó hiểu.
Anh ôm cô lòng, hỏi cô một câu, vì hai từng ân ái nên vết thương của mới nhanh chóng bình phục đến ?
Tống Văn Cảnh cố nén sự rung động trong lòng, đầu liếc ngoài cửa chủ động ngắt lời bác sĩ Triệu:
“Cảm ơn bác sĩ Triệu, sẽ đến khám .”
Anh dám suy nghĩ thật trong lòng. Tống Văn Cảnh tự phán đoán tình hình , với những chuyện như , cứ để đối phương tin rằng đó là do thể chất đặc biệt của nhà họ Tống thì hơn là bất cứ điều gì khác.
Lúc trở về, Tống Văn Cảnh vẫn cảm thấy lòng xao động. Anh thể hồi phục nhanh đến thế quả thật là một điều kỳ diệu, nhưng liệu đây là sự thật ?
Buổi tối, nhà cũ của nhà họ Tống thật sự náo nhiệt, tiếng tràn ngập khắp các căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-575.html.]
Tâm điểm của buổi tối nay là đôi trẻ con mới hai tuổi rưỡi, chính là cặp song sinh Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn mà nhà họ Tống mới đón về.
Quả thật, buổi tối nay là thời gian vô cùng hạnh phúc của Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn. Hai đứa bé con nhà cũ nhà họ Tống những hề sợ lạ, mà còn như cá gặp nước, chuyện diễn thuận lợi đến khó tin.
Hai cục cưng, một lớn một nhỏ, gần như vui vẻ nhận một đống bao lì xì đầy ắp.
Hơn nữa, khi đến mặt cô ba nhà họ Tống, hai đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm chắp tay lưng, nghiêng đầu qua, dứt khoát chịu nhận lì xì của cô ba.
Bà cụ Tống yêu thích hai đứa nhóc đến mức nào đây? Bà cho rằng cháu hề sai. Thấy hai đứa nhỏ đó luôn vui vẻ nhận lì xì, , bà liền híp mắt hỏi:
“Bối Bối, Đoàn Đoàn, các cháu chịu nhận lì xì của cô ba ?”
Tống Bối Bối “hừ” một tiếng liếc mắt thoáng qua chủ nhỏ mặc âu phục và cô chủ nhỏ mặc váy đang mặt cô ba Tống, đó dùng giọng non nớt :
“Họ mắng cha, con cần.”
Bà cụ Tống bế cô bé lên, xòe bàn tay mũm mĩm như ngó sen của cô bé , bà như Phật Di Lặc:
“Vậy để bà dạy bọn chúng giúp các con, bảo bọn chúng xin các con nhé?”
“Bà ơi!”
Cô ba Tống quả thật tức đến phát c.h.ế.t. Bà của cô bắt hai đứa con của cô xin hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa mặt , thì còn thể thống gì nữa chứ? Tống Bối Bối dùng giọng gạo nếp , cô bé vẫn vui vẻ:
“Không xin thì sẽ là em bé ngoan.”
“Mẹ sai thì dũng cảm gánh vác.”
Cơ thể mũm mĩm của cô bé tuột khỏi vòng tay của bà cụ Tống, đó dừng mặt cặp trẻ con đang mặt cô cả Tống. Đôi mắt to của cô bé xinh và trong veo như nước.
“Hai sai, cha bảo xin ?”
Cô cả nhà họ Tống vẫn còn đang ngẩn ngơ vẻ của cặp song sinh thì thấy giọng non nớt của cô bé.
Hai đứa con của cô vốn kiêu căng ngạo mạn, ai ngờ đứa con trai bảy tám tuổi lập tức cúi đầu :
“Ừm, xin .”