Còn Tống Văn Cảnh thì tay bế một bé con theo phía . Sau khi bên trong, Diệp Mạn Tinh mà dặn dò chị Linh mang chiếc vali trong rương đến, đó mới mỉm híp mắt xuống ghế.
Diệp Mạn Tinh cứ như sinh khả năng lọc sạch khí xung quanh, dù thiện cảm với cô , một khi đối diện với cô, dẫu cũng chẳng thể cất lời cay nghiệt.
Chờ cô xuống, chỉ cảm thấy cả phòng thoang thoảng hương thơm quyến rũ, tựa hồ hương hoa hồng vượt lên vạn sắc hoa cỏ lạ. Ngay cả những khá xa cũng nén mà ngoái cô thêm vài .
Ông cụ Tống và chú tư Tống bên cạnh cũng chủ động bắt chuyện với cô:
"Cháu là Tinh Tinh nhỉ, ông là ông nội, đây là chú tư của cháu."
Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu lên thì thấy một cụ ông mái tóc bạc phơ, trông già hơn ông cụ Tống ở thôn Tống Gia là mấy. Đôi mắt cụ đeo kính lão, trong tay cầm tờ báo và kính lúp.
Có lẽ cụ ngoài thất tuần, tóc điểm bạc, nhưng đôi mắt vẫn long lanh sáng ngời. Ánh mắt sắc bén như dao, khí thế nghiêm nghị toát , khiến đối diện khỏi nể sợ.
Cho dù cụ cố gắng che giấu hết mức, vẫn giấu sự lạnh lùng, cương nghị và uy nghiêm vốn .
Đây là uy thế hun đúc từ nhiều năm tháng ở vị trí cao. Trong ánh mắt cương trực chỉ thoáng lóe lên một tia sáng tinh vụt tắt.
Đây chính là cây cột trụ tinh thần vững chắc của nhà họ Tống lúc – Tướng quân Tống lừng lẫy danh tiếng ? Ông cụ từng là tư lệnh quân khu thủ đô một thời.
Gia đình một cao tuổi như một báu vật. Nhà họ Tống ông cụ Tống tồn tại, thể bảo vệ chở che nhà họ Tống, tạo thêm một điểm tựa tinh thần vững chãi.
Nghe ông cụ từng qua khắp các mặt trận, vô vết sẹo và dấu đạn găm , còn lập bao chiến công hiển hách, là một vị hùng chân chính của dân tộc.
Diệp Mạn Tinh vốn là một đóa hoa đào tu luyện thành tinh, cô quá nhiều cảm xúc với những hùng kiệt xuất của nhân loại như cụ Tống, nhưng cô vẫn dành cho ông sự kính trọng đặc biệt.
Cô khẽ mỉm , gật đầu chào cụ Tống:
"Cháu chào ông nội ạ."
Nghe , cụ Tống liền xòa, trêu ghẹo đưa qua một bao lì xì dày cộp, ước chừng bằng độ dày bốn đốt ngón tay.
Gương mặt cụ vẫn còn chút xanh xao, nhưng những nếp nhăn má thì giãn , ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết:
"Ngoan cháu, ông bù cho cháu tiền mừng tuổi, cả tiền mừng cưới của hai đứa nữa."
Diệp Mạn Tinh nhận lấy, bao lì xì dày dặn, nặng trịch tay. Cô âm thầm cảm nhận một chút, trong lòng thầm nghĩ, quả là hào phóng, tiền chắc chắn tính bằng nghìn tệ trở lên.
Vừa mới cửa nhận tiền mừng ? Cô liếc những xung quanh, dường như họ đều tỏ vẻ gì bất thường, lẽ chỉ thoáng ngạc nhiên vì bao lì xì quá hậu hĩnh của cô, rụt rè thu mắt .
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh lặng lẽ khoác tay Tống Văn Cảnh, bao lì xì lớn như , liệu nên nhận tiền nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-578.html.]
Tống Văn Cảnh thấy vẻ mặt của cô, khẽ mím môi, đó rõ nghĩ tới điều gì, khẽ gật đầu một cái.
Diệp Mạn Tinh thấy liền tươi rói nhận lấy bao lì xì, giọng ngọt ngào như rót mật:
“Cháu cảm ơn ông nội nhiều lắm ạ!"
"Tốt lắm! Ngoan cháu, nhận là . Sau , đây chính là nhà của các cháu. Ông nội già , chẳng còn sống bao lâu nữa, thường xuyên về chơi với ông nhé!"
Lúc , vẻ uy nghiêm thường thấy cụ Tống dường như tan biến, ngược giống như một đứa trẻ cho kẹo, hết sức vui vẻ gọi hai cháu xuống.
Diệp Mạn Tinh xuống, ngay đó một giọng trầm ấm vang lên:
"Đây là chú tư lì xì và mừng cưới các cháu, chờ các em của các cháu tới bổ sung thêm."
Diệp Mạn Tinh mới yên vị, một đàn ông trung niên nét giống cha chồng cô đến năm sáu phần đến mặt.
Khuôn mặt ông tuấn, giọng uy nghiêm mang theo vẻ nam tính, thậm chí còn đặc biệt thêm một tia sức sống thanh xuân đặc trưng của trẻ tuổi.
Ông mang đôi giày bộ đội, cả toát lên vẻ oai nghiêm, cũng nhét tay cô một bao lì xì dày cộp.
Giọng của chú tư Tống Tấn Chiêu thật hiền hậu:
"Các cháu cứ chơi một lát, chốc nữa chú Ba của các cháu sẽ đến."
Nói xong, chú tư Tống chủ động bế lấy hai đứa bé sinh đôi, gọi Tống Văn Cảnh và Tống Thanh Lâm sang một bên khác để chuyện riêng.
Dường như ngầm hiểu, hơn nửa ghế sofa còn dành cho các thành viên nữ, tối nay là để chào đón các thành viên chi thứ hai của nhà họ Tống trở về.
Lúc , Tống Văn Cảnh khẽ cúi đầu hỏi cô:
“Em mệt ? Hay là chúng nghỉ ngơi một chút ?”
Diệp Mạn Tinh khẽ cọ lòng bàn tay , chỉ chỉ hai bao lì xì dày cộp đang cầm tay, ý hỏi sẽ xử lý chúng .
Anh hạ giọng :
“Tiền của , cũng là của vợ.”
Diệp Mạn Tinh trừng mắt , nào ngờ nước lấn tới.