Dù thì cũng chỉ đến mức mà thôi.
một là tư lệnh, một là út nhà họ Điền – một dòng họ y học tiếng, họ mà cô sai bảo là thể tùy tiện sai bảo.
Diệp Mạn Tinh cũng cố tình gì cả, nhưng đây là sự thật, đúng là cô chuyện song cô cảm thấy chẳng đáng để bận tâm.
Mọi chuyện xảy trùng hợp lạ lùng, tất cả cùng đồng loạt đổi ý, còn khiến cả nhà họ Tống sợ hãi như thấy ma .
Thôi , cô thoáng thấy hình như ánh mắt của thím Ba Tống và thím Tư Tống đầy hiền từ, thậm chí cả phòng đều dõi theo cô bằng ánh mắt tò mò dò xét.
Dù chỗ dựa là Lưu gia, là ân nhân của Lưu gia và quan hệ với Điền gia, bản là một bình thường.
Tống gia nhất thiết một cô cháu dâu mang trọng trách lớn lao như thế, nhưng một như thì càng hề đơn giản.
Những nhà họ Tống vốn cho rằng hoa của cô chẳng công dụng gì, lúc trong lòng đều ngổn ngang suy nghĩ, thầm nhủ cô gái quả thực hào phóng.
Vừa bọn họ Tư lệnh Lưu hoa dù giá bao nhiêu cũng ai chịu bán, vô cùng quý giá, ngoài mua cũng mua .
Bà cụ Tống cảm thán, cô cháu dâu mà chu đáo đến , mấy thứ đều chuẩn đấy khi đến đây. Nghĩ tới đây, bà cụ càng thương cô hơn, nhưng tạm thời đề cập tới chuyện .
Đến khi ông cụ Tống tiễn mấy Tư lệnh Lưu về, lúc Diệp Mạn Tinh mới đêm nay hai nhà đến đây vì cô.
Mà họ đến vì cô Tư Tống. Cậu út nhà họ Điền, Điền Nhất Hoa, gia đình ép xem mắt, đối tượng chính là cháu gái của Tư lệnh Lưu.
Sau đó, nhà họ Lưu đến Tống gia, cốt là để xem mắt cô Tư Tống, hai nhà đang bàn chuyện thông gia.
Chẳng trách trùng hợp như ?
Trước khi Tư lệnh Lưu , ông còn kính cô một cái quân lễ, giọng lộ vẻ trịnh trọng:
“Đồng chí Diệp, nếu cô việc gì cứ việc đến Lưu gia tìm . Chỉ cần trái pháp luật, sẽ dốc hết sức ."
Lời vô cùng long trọng. Diệp Mạn Tinh tủm tỉm, cô là hoa đào tinh, cô thật sự chuyện gì nhờ cậy phàm nhân?
Có điều cô là một hoa đào tinh lương thiện, mỉm cất giọng mềm mại ngọt ngào “cảm ơn", khiến cho bà cụ Lưu mát lòng mát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-586.html.]
Trước khi về còn luôn miệng mời cô đến Lưu gia chơi, đều ở cùng khu nhà công vụ, thuận tiện.
Buổi tối, cả nhà Diệp Mạn Tinh đều ngủ trong biệt thự. Khu nhà công vụ quân đội cũng chuẩn phòng cho Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh.
Ông cụ Tống quân hàm cao, khi về hưu ông cụ chia căn nhà rộng hơn nhiều.
Lần đầu tiên Diệp Mạn Tinh xa nhà để hóa giải nguy cơ trong nguyên tác, cô dự cảm cơ duyên của nữ chính trọng sinh, cùng Điền Lão cứu Tư lệnh Lưu của Lưu gia đang hôn mê.
Lúc Lưu gia đang ở trong một căn biệt thự nhỏ tít trong góc của khu nhà công vụ quân đội. Ai mà ngờ chứ?
Tống gia và Lưu gia là hàng xóm, còn ở cùng khu nhà công vụ quân đội?
Không ngờ bọn họ quen với Tống gia từ sớm. Có điều, lúc nam chính mấy hứng thú với việc nhận họ hàng, nên hẳn là duyên gặp gỡ từ .
Dùng cơm tối xong, Diệp Mạn Tinh tìm đến phòng cô Hai Tống. Lần , cô một cuộc chuyện riêng tư.
Đương nhiên, cô vẫn kéo theo bà cụ Tống cùng. Tống Văn Cảnh sợ vợ sẽ chịu thiệt thòi, nên ôm cặp sinh đôi chờ ngay ngưỡng cửa.
Cô Hai Tống mặc một chiếc áo choàng lụa thêu hoa lộng lẫy, kín đáo che khuất cả gương mặt và phần cổ. Quả thực, cô là một giai nhân hiếm thấy. Phận hồng nhan, ai chẳng yêu quý dung mạo của ? Làm nỡ để khuôn mặt mang vết sẹo?
Một hoa đào tinh như cô còn chấp nhận điều nữa là.
“Em Hai, lẽ cần bôi t.h.u.ố.c trong nhiều , em nên phối hợp nhịp nhàng với chị.”
Trước mặt khác, cuối cùng Diệp Mạn Tinh cũng chịu điều chỉnh lời lẽ.
Cô Hai Tống vô cùng kiên nhẫn, cô còn nhỏ nhẹ an ủi chị dâu:
“Chị dâu, cho dù lành cũng . Vết sẹo khó lành, em mà.”
Diệp Mạn Tinh lên giường, bà cụ Tống bên cạnh phụ giúp.
Gà Mái Leo Núi
Tiếng tăm của nhà họ Điền lừng lẫy khắp nơi, điều ngờ họ còn giỏi cả da liễu và ngoại khoa. Những thế gia y học đây đều chỉ chuyên về nội khoa.