Diệp Mạn Tinh “ừm” một tiếng, cô cẩn trọng thoa thuốc, khẽ vuốt ve vùng cổ của cô Hai Tống. Một vết sẹo lớn trải dài từ cằm gáy, khi xem xét kỹ lưỡng, cô dám chắc vết sẹo từng điều trị đúng cách.
Cô Hai Tống đúng là quá nhẫn tâm với bản .
“Bà nội, điều trị cho em Hai ?"
Bà cụ Tống :
“Đã điều trị , nhưng vì quá nặng, đến chuyên gia trong bệnh viện quân khu khám cũng chỉ thể mờ đôi chút, cách nào chữa lành .”
Diệp Mạn Tinh như suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên với cô Hai Tống một câu tưởng chừng lạc đề.
“Em Hai, em , một thể nào mang nặng mặc cảm tội suốt đời .”
Đầu ngón tay cô mềm mại, lúc bôi thuốc, làn da trong lòng bàn tay cô càng nhẵn nhụi, mềm mại hơn cả làn da của bình thường.
Cô Hai Tống ngẩng đầu cô, mím môi, im lặng đáp lời. Diệp Mạn Tinh tiếp tục :
“Một thể nào mang nặng mặc cảm tội suốt đời .”
Đêm nay bà cụ Tống hết đến khác ngỡ ngàng, cô cháu dâu đúng là khiến hết từ bất ngờ đến bất ngờ khác. Người bình thường mấy ai thấu đáo lẽ đời như cô ?
“ , Tịnh Tinh đúng, Thanh Lan, cháu chăm chỉ phối hợp để chữa khỏi khuôn mặt.”
“Chị dâu, em nghĩ nhiều như , chỉ là em nỗ lực cũng chẳng thể nào khá hơn , nên còn ôm ấp nhiều hy vọng nữa.”
Diệp Mạn Tinh “ừm” một tiếng, bỗng nhiên :
“Em hai, chắc em cũng , Ba nhà nhiều đồng đội, chiến hữu, lên chiến trường, khi đối mặt với sống c.h.ế.t, ít hy sinh để bảo vệ ."
“Tất nhiên chị chứ. Mỗi tháng lĩnh tám mươi đồng lương, mỗi tháng đều dành ba mươi đồng để chu cấp cho nhiều , lẽ em từng .”
Giọng cô mềm mại yếu ớt, nhưng khiến lạnh hết cả sống lưng.
“Cho dù thêm một là em thì Ba em dùng tám mươi đồng lương đó mà san sẻ cho bao nhiêu , thì mỗi cũng chẳng đáng là bao, em nhỉ?”
Lời khiến sắc mặt cô Hai Tống cứng đờ.
“Em thông minh như , hẳn em rõ rằng, giá trị của một khuôn mặt khuynh thành để tranh giành chút mặc cảm tội với đám đó, nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-587.html.]
Gà Mái Leo Núi
Cô xong thì nhấc tay cất hũ t.h.u.ố.c quý , khi còn :
“Em Hai, chị hy vọng em chăm lo cho dung nhan của thật , chứ dùng mặc cảm tội để trói buộc một cả đời .”
Cô trắng đến thế, cô Hai Tống thể thẳng thắn thừa nhận điều đó, cô cố nặn một nụ mà đáp lời:
“Chị dâu, giờ em từng suy nghĩ .”
“Không suy nghĩ ?"
Bất chợt Diệp Mạn Tinh dừng phắt , cô khựng bước, đầu Thanh Lan, màng đến những chuyện riêng tư mà thẳng thừng hỏi:
“Không vì em ràng buộc Ba em, dùng ơn cứu mạng, dùng vết hủy dung để khiến đồng tình với em, để em thể giả vờ là đáng thương ?”
Cô Hai Tống suýt chút nữa thì ngã khỏi giường, vẻ bình tĩnh thường trực khuôn mặt cô còn giữ , cứng nhắc đáp:
“Chị dâu, em thật sự ý đó.”
Nhất là khi vẻ mặt nghiêm nghị của bà cụ Tống, trong lòng Thanh Lan lo lắng tột độ, ai thể những lời như lúc chứ. Người trong dòng tộc danh giá như nhà họ Tống thể giữ thể diện chứ? Diệp Mạn Tinh cũng hết kiên nhẫn. Dù lúc đó cô mặt ở hiện trường, nên cô hề chính xác xảy chuyện gì.
Nhất là khi lưng, cổ và má của cô Hai Tống chi chít vết sẹo, dù vì nguyên nhân gì, cô thực sự dùng thể để che chắn vết thương cho Ba Tống.
Nếu , tất cả những vết thương sẽ Ba. Diệp Mạn Tinh thừa nhận là một hoa đào tinh, thể nào hiểu thấu lòng nhân từ của con .
Nếu những vết thương rơi xuống Ba Tống, Diệp Mạn Tinh thậm chí còn thầm thấy may mắn.
Cho nên, cho đến khi bước chân nhà họ Tống, cô từng ý định tay giải quyết những mưu toan của cô Hai Tống. Bởi vì nhân quả quan trọng.
Quan trọng đến mức việc “lấy oán báo ơn” thể khiến lôi kiếp của cô giáng xuống bất cứ lúc nào, kết liễu cô ngay lập tức.
Khi bước căn phòng , Diệp Mạn Tinh cũng cảm thấy đồng tình với Thanh Lan. Một cô gái gả mà dung nhan hủy hoại, dù cô rắp tâm mưu đồ gì thì cái giá trả vẫn quá đắt.
Ai ngờ khi chạm vết sẹo Thanh Lan, nhận nó từng điều trị, Diệp Mạn Tinh bỗng nổi giận đùng đùng. Cô Hai Tống cố tình mặc kệ vết sẹo.
Hoa đào tinh trời sinh cách cảm nhận lòng , vì thế Diệp Mạn Tinh thể cảm nhận âm mưu trong suy nghĩ của cô Hai Tống.
Chẳng cô thích chơi trò lật bài lắm ? Chờ đến khi tất cả các lá bài lật mở, còn điều gì mà thể vạch trần?