Cha Tống vốn là trải qua bao mưa gió, hiếm khi bộc lộ cảm xúc bên ngoài, duy chỉ khi mặt vợ con , ông mới để lộ nét mềm yếu của một đàn ông.
Thế nhưng, ruột xa cách mấy chục năm nay mới tìm , giờ đây màng đến thể diện, quỳ gối chân , dù cho là cha Tống kiên cường đến mấy cũng khỏi động lòng.
Ông đích bước đến dìu Mạnh Tuệ Lan, kiềm chế, : “Mẹ, cần thế .”
Ngược , vợ chồng ông cụ Tống ở thôn, vốn là cha nuôi của ông, đều cảm thấy ngạc nhiên. Ông cụ liền : “Thưa bà, bà cần lễ lạy long trọng đến .”
Ông bà vội vàng đỡ bà cụ dậy, để bà quỳ thêm. Người tuổi cao sức yếu , tấm còn chịu nổi giày vò nữa .
“Nếu như các vị, thì mãi mãi mất đứa con . Lúc thằng Kính Quân mất tích, nó chỉ mới nhỏ chừng thôi.”
Bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan nghẹn ngào, kể : “Khi , quân địch đang ào ạt tấn công. Cấp lệnh cho chúng di chuyển ngay lập tức. Để đưa những đứa trẻ sơ tán an , chúng buộc đ.á.n.h lạc hướng quân địch. Nào ngờ, đường chúng tập kích bất ngờ. Bất đắc dĩ, chúng đành giấu hai đứa con song sinh bụi cỏ rậm, tìm cách dẫn dụ quân địch lối khác.”
“Ai ngờ , khi chúng rời , đợt quân địch thứ hai kéo đến. Thằng hai Cảnh Quân nhà , nó vốn vẫn luôn hiểu chuyện, từ nhỏ thông minh lanh lợi. Thằng bé , nếu cả hai cứ trốn tránh, nhất định sẽ chúng s.á.t hại. Nó chủ… chủ động liều xông ...”
Bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan kể nức nở, những giọt nước mắt như trút bỏ gánh nặng bấy lâu, cứ thế tuôn từng đợt.
Vết thương đè nén nhiều năm mưng mủ từ lâu. Dù bên trong còn lở loét, nhưng bề mặt bên ngoài lên da non, cố tình che giấu nỗi đau thầm kín.
Nhìn từ bên ngoài, vết thương tưởng chừng như lành lặn, nhưng kỳ thực nó vẫn luôn dằn vặt bà mỗi khi nhớ đến, mỗi lúc đêm về.
Bà bao tự vấn, nếu khi trái lệnh cấp và mang đứa trẻ theo, liệu bà cứu mạng sống của thằng bé ?
Đề tài quả thực quá đỗi nặng nề. Giữa thời chiến, quân lệnh và những quy định khắt khe vốn thể sai phạm. Vậy nên, nếu đứa trẻ còn sống, thì đó chính là món quà quý giá và diệu kỳ nhất mà ông trời ban tặng cho bọn họ.
Có lẽ đều lờ mờ đoán ngọn ngành sự việc. Với vai trò là cả, cha họ Tống chấp nhận mạo hiểm tính mạng, chủ động mặt thu hút sự chú ý của kẻ thù để em trai cơ hội sống sót.
Năm xưa, một đứa trẻ sơ sinh mà thoát khỏi nhát d.a.o oan nghiệt, quả thật là phúc lớn mạng lớn. Mất quá nhiều m.á.u đến mà vẫn giữ tính mạng, chắc hẳn cũng là nhờ thể chất phi phàm của dòng họ Tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-604.html.]
“Chúng đến đây để giành giật ai cả. Kính Quân là do các bác nuôi dưỡng, ơn nghĩa nặng tựa núi non. Con bé mãi mãi là con của các bác.”
Dứt lời, bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan nghiêm cẩn cúi chào họ, giọng khản đặc vì xúc động.
Gà Mái Leo Núi
"Chúng chỉ bày tỏ tấm lòng cảm tạ sâu sắc, vì cứu mạng con , và cảm ơn vì nuôi dưỡng nó nên đến ."
Bà cụ dừng , ánh mắt quét qua những còn trong phòng thêm: "Các bác việc gì cần chúng giúp đỡ, xin cứ tự nhiên. Với chúng , dù gì để đền đáp công ơn cũng chẳng bao giờ là đủ cả.”
Thực , trong căn phòng sách , hiện chỉ cha đôi bên. Phía gia đình Thủ đô ngoài ông bà Tống Mạnh Tuệ Lan còn thêm Tống Tấn Dân.
Về phía nhà họ Tống ở thôn, ngoài vợ chồng ông cụ Kiến Quân, còn chú Hai Tống và chú Ba Tống. Họ đều là những lớn lên cùng với ông trai từ thuở bé, tình cảm em sâu nặng, gắn bó.
Giờ phút , họ cũng hề ý định cản trở đòi hỏi ông Kiến Quân sắp xếp công việc cho . Ngược , tất cả đều im lặng lắng , chẳng lấy một lời.
Sau khi xong lời giải thích cặn kẽ, ông cụ Tống Kiến Quân ở thôn Tống thấu hiểu cho vị thủ trưởng. Nhất là những năm tháng chiến tranh khốc liệt, thể sống sót là một điều vô cùng may mắn .
Không còn trách móc vị lãnh đạo cũ, ông Kiến Quân trở nên thiện hẳn. Ông đại đội trưởng mấy chục năm, giờ cũng nghỉ hưu. Ông nghĩ bụng, con cháu ắt phúc phận riêng của con cháu, suy nghĩ của ông thông suốt.
Chỉ cần con cháu chí tiến thủ, thật sự cần cơ hội, thì đứa con cả Tống Kính Quân há chẳng lẽ tạo điều kiện cho con cháu của em ư?
Quan trọng là bản phấn đấu để nên sự nghiệp, nuôi dạy con cái cho thật tử tế, nào thiếu gì cơ hội chứ?
Ông cụ Tống Kiến Quân đáp lời: “Cảm ơn ông thủ trưởng nhớ đến. Ngoài đứa con cả Kính Quân, còn hai con nữa. Hiện tại, đứa con thứ đang là đại đội trưởng trong thôn, đảm nhiệm chức cán bộ đại đội.” Khi , giọng ông ánh lên vẻ tự hào, chẳng hề cảm thấy cán bộ cấp cơ sở thì gì là kém cỏi cả.
Ông cụ Tống Ninh Quân ở Thủ đô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đây là đầu tiên ông gặp một giản dị, hề tham vọng lớn lao đến .
nghĩ thì thế cũng . Chính vì lẽ đó mà ông Kiến Quân mới thể nuôi dạy con cháu nên đến , sống khí phách, đúng mực.