“Tuệ Tuệ.” Thím hai Tống tức đến hộc máu, vội vàng đuổi theo thì thấy con trai út của đang ở cửa.
Cậu cũng thấy bà , chen : “Mẹ , hôm nay ông Cụ Tống còn dặn, nếu chúng lính tìm công ăn việc gì, chỉ cần nhà thể giúp là ông sẽ hết lòng giúp đỡ.”
“Bác cả, và cả bác dâu nữa, họ thật sự bụng.” Nói xong thì lao màn đêm mưa lất phất, bỏ một câu: “Con tìm chị họ đây.”
Chỉ để thím hai Tống chôn chân tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bà ngất , nhưng thể ngất.
Bà thật sự hiểu , con hồ ly tinh Diệp Mạn Tinh rốt cuộc cho chúng uống thứ bùa mê t.h.u.ố.c lú gì mà khiến cả con trai, con dâu, đến cả cháu gái bên chồng bà đều nhất mực hướng về cô như .
Chuyện là bình thường cơ chứ?
Một tiếng sét “Ầm” vang dội, bên ngoài trời sắp đổ mưa giông lớn.
Diệp Mạn Tinh mới cùng em chồng và mấy nữa từ bên ngoài chạy về thì đụng Lý Tuệ Tuệ đang ướt sũng.
Gà Mái Leo Núi
Đôi mắt đỏ bừng của cô cả mấy bọn họ, bỗng nhiên lên tiếng: “Chị lớn lên xinh như , tại còn cướp cơ hội của nữa ?”
“Đã nhan sắc trời cho thế , chị sống cùng ai mà chẳng chứ?”
Diệp Mạn Tinh: “...”
Cô cướp đoạt cơ hội gì của cô ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-614.html.]
mà Lý Tuệ Tuệ vội vã vọt trong làn mưa , phía còn Tống Văn Đông đang chạy tới theo, còn chào hỏi với mới tìm .
Mà ngay cả Tống Văn Thư cũng cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Chị dâu, cô tới từ lúc nào ?”
Diệp Mạn Tinh cũng chẳng gì. “Tống Văn Thư, Tống Văn Thư, điện thoại tìm cô .” Có nhanh chóng đến gọi Tống Văn Thư điện thoại.
Lý Tuệ Tuệ quả thực vô cùng khổ sở. Kể từ vụ việc với ba Tống năm đó, danh tiếng của nàng hủy hoại, khi trở về quê, đều xem thường, khinh ghét.
Gia đình sức mai mối, giới thiệu cho nàng bao nhiêu đối tượng để xem mắt. Nàng gặp ai cũng khỏi đưa so sánh, cuối cùng cũng tự cho chọn ưng ý nhất, kẻ điều kiện nhất. Nào ngờ tên là một kẻ lừa đảo, khiến nàng gánh một món nợ chồng chất. Nàng vay mượn khắp nơi để gửi tiền cho , mà liền biến mất tăm, chẳng còn dấu vết. là nàng lừa !
Để tiền trả nợ, nàng đành chấp nhận đàn ông hiện tại. Dẫu cho ở đơn vị nhà nước, điều kiện cũng thuộc loại khá giả. Thế nhưng, đàn ông đó quá ư là xí, lùn béo, tuổi tác lớn hơn nàng những ba mươi tuổi. Hắn còn là một gã háu gái, nào gặp mặt cũng động chạm, sờ soạng nàng. Dù ý cưới, nàng vẫn tài nào ưng thuận.
Mỗi họ hẹn hò, đều lái xe đến đón nàng, đưa nàng tới những nhà hàng sang trọng. Hắn còn hào phóng cho nàng nhiều tiền, cứ thêm vài như , nàng cuối cùng cũng thể thanh toán hết món nợ . Giờ đây, đang mặt nàng chính là mà nàng nhắm sẽ gá nghĩa. Dù cũng là kẻ tiền, chút thế lực nhỏ, quan trọng hơn là vô cùng mê nàng.
Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy bất mãn, cam lòng. Dựa mà Diệp Mạn Tinh thể thâu tóm điều đến thế? Cậu ba Tống đành là trai, năng lực, còn là cháu trai của vị tư lệnh quyền cao chức trọng. Cháu trai tư lệnh ư, đây là một cơ hội mấy cơ chứ! Nàng thực sự cam lòng, đó là một nỗi chấp niệm ăn sâu lòng nàng. Nàng cho rằng cơ hội năm xưa vốn dĩ thuộc về , mà cái "yêu tinh nhỏ" Diệp Mạn Tinh cướp mất. Nếu đối phương sống gì thì thôi đành, đằng còn sống sung túc đến thế, nàng thật sự cảm thấy khó chịu trong thôi.
Bỗng "oạch" một tiếng, nàng ngã vũng bùn lầy. Một chiếc ô chìa , giọng của đứa em họ vang lên: "Chị họ , tuổi tác chị cũng chẳng còn nhỏ nữa , nếu cứ dây dưa thế mãi thì chẳng lành gì cho chị . Chị ý định thi đại học."
"Thời xuân sắc con gái mấy năm? Em cũng rõ gần đây chị trả nợ , nhưng nếu chị gặp một đàn ông chịu bỏ tiền vì chị, chịu dỗ dành chị, còn đối xử với chị thì cứ nên kết hôn càng sớm càng ."
Ngoài trời mưa vẫn rả rích tuôn, từng hạt mưa rơi xuống vũng bùn, b.ắ.n tung tóe những vệt nước vàng đất.
Tống Văn Đông thực lòng khuyên giải: "Chuyện như thế thì ai mà chẳng mong? Ai mà chẳng chớp mắt một cái là thành địa vị, chỉ một đêm liền trở thành con nhà giàu, ngưỡng mộ vì công việc , gia thế , nào?"