Cô còn cố gắng cứng rắn chịu đựng, cô còn cần dựa đối phương, vất vả lắm mới bình tĩnh .
Chàng thanh niên đưa cô đến tận con đường lớn ngoài sân nhà , bỗng nhiên dừng : " còn việc, hai ngày nữa sẽ tới tìm cô.”
Trần Kiều Kiều tức giận, chí ít thì cũng nên đưa cô đến tận nhà chứ!
Lúc sắp về đến nhà, Tống còn liếc mắt cô con dâu một cái, bỗng nhiên hỏi cô thấy ai, cứ mãi cúi đầu lời nào.
Diệp Mạn Tinh cũng giấu giếm, thấy Trần Kiều Kiều, còn kể sự đổi của Trần Kiều Kiều.
Gà Mái Leo Núi
Đương nhiên cô cũng sơ sơ chuyện xảy khi , đại khái là thể ba gặp chút chuyện, suýt chút nữa Trần Kiêu Kiêu cứu giúp, nhưng ba để cho đối phương đụng .
Mẹ Tống : "Cũng nên như , con cứ yên tâm , nếu thằng bé dám chuyện gì với con, sẽ đ.á.n.h gãy chân thằng bé."
Tống Văn Cảnh ở đằng , đang ôm cặp song sinh mà chân cũng nhịn run run.
Tống Văn Cảnh lập tức im lặng:...
Đây rốt cuộc là ruột của ai ?
Mấy ngày , Diệp Mạn Tinh vẫn cùng ông bà nội và chồng thăm nhà chị dâu mấy ngày.
Cuối cùng tìm một căn nhà định cư gần công xã trấn nhất, ngôi nhà quả thực , rộng rãi, vô cùng thích hợp để tịnh dưỡng thể, cách công xã chẳng bao xa, quả đúng là một tứ hợp viện tuyệt vời.
Vốn dĩ còn ở trong nhà mới vài ngày, hôm nay cô em chồng bỗng nhiên chạy báo tin: "Chị dâu, Trần Chu điều tra .” Lần khi đến thành phố Đông, là vài ngày , kết quả là mới xuống xe, lập tức thấy cảnh tượng một hàng dài xe bóng loáng đang chờ ở bên ngoài, trông thật choáng ngợp.
Sau đó chỉ chốc lát , một giọng điệu đà, õng ẹo vang lên: "Chào, , chúng gặp mặt ."
Diệp Mạn Tinh:...
Con quả thực vẫn y nguyên, chẳng hề đổi chút nào.
Rất nhanh, kính xe đời mới từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như tạc từ băng tuyết của Tân Lâm. Cặp kính gọng vàng ánh mặt trời khúc xạ, cho đàn ông thêm phần lịch lãm, cao sang và xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-628.html.]
“Lên xe , vẻ hai vị đang gấp.”
Từ thành phố Dương Thành đến thành phố Đông, thực cũng quá xa, chỉ nhỉnh hơn quãng đường đến thành phố Thâm Quyến một chút. Diệp Mạn Tinh chút chần chừ, lập tức bước chiếc xe đời mới.
Sau khi bọn họ yên vị, chiếc xe chạy thẳng theo hướng mà Trần Chu dặn dò.
Trần Chu chờ ở ngoài nhà. Khi thấy dàn xe bóng lộn như , Trần Chu cũng khỏi ngỡ ngàng. Sau đó, thấy chị dâu xinh và cô vợ mới của , kìm nỗi băn khoăn dẫn cả mấy con ngõ nhỏ.
Chẳng qua, tới cửa nhà, mấy họ thấy những khác mà bắt gặp cô thanh niên trí thức Triệu, với cái bụng nhô .
Triệu Giai Giai thấy bọn họ còn giật hơn cả Diệp Mạn Tinh, mắt cô sáng rỡ, vội vã hỏi: "Tinh Tinh, cô tới đây?”
Vừa dứt lời vội vã chạy góc sân, nôn thốc nôn tháo một trận. Diệp Mạn Tinh gần vỗ lưng cho Triệu Giai Giai: "Cô chứ?”
lời bật thấy trong miệng chua lòm, cô cũng đột nhiên cực kỳ nôn.
Oẹ....
Diệp Mạn Tinh quả nhiên cũng nôn oẹ thật.
Lộc cộc lộc cộc.
Tân Lâm bước tới, đưa cho cô một chiếc khăn mùi soa trắng tinh. Đôi mắt phượng đẽ của cô đầy suy tư: "Vẫn khó chịu ?"
“Vâng, vẫn còn khó chịu lắm ạ."
Cô xong, nhận lấy khăn, lau miệng nhẹ nhàng cảm ơn.
Tân Lâm cô chằm chằm đầy suy tính: "Trước tiên cứ sắp xếp thoả , lát nữa chúng đến bệnh viện kiểm tra thử xem. Có thể là cô mang thai.”
Mới buổi chiều tháng Năm mà trời nóng như đổ lửa. Người đường, nóng hầm hập như chui cả .