“Cô hai, là cô về nghỉ ngơi một lát ạ?"
Trời đất, mùa hè ở Tây Nam mà nóng kinh thế !
Người vệ sĩ lau vội mồ hôi nóng trong lòng bàn tay, cung kính theo . Cô hai Tống đang khoác bộ áo da sành điệu, khuyên cô về nghỉ ngơi sớm.
Cô hai Tống mặc bộ áo da sành điệu, đôi giày lính mũi tròn, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng. Trong tay cô còn cầm cây thước tre dài bốn năm mươi phân, trông cô oai vệ, hiên ngang lạ thường.
Nghe , cô sải bước ngừng, men theo lối gạch đỏ trong con ngõ nhỏ mà , gõ nhịp thước tre trong tay, hỏi: "Các tìm chỗ ở hết cả ?"
Cô hai Tống ghét cái cảnh thị trấn Hồng Kiều nghèo xơ xác, đến cái sân cũng chẳng tươm tất. Mấy ngày nay cô vẫn nung nấu ý định tự tìm phòng trọ bên ngoài. Thấy mấy vệ sĩ , cô đành tự lặn lội tìm kiếm.
“Cô hai, nơi kinh tế còn phát triển, những căn phòng mà môi giới nhà đất chúng thể tìm đều xem qua hết ạ."
Mấy vệ sĩ giới thiệu sơ qua về bố cục phòng ở của thị trấn Hồng Kiêu, cuối cùng :
“Chỉ là thị trấn khá khẩm hơn thì cũng chẳng khá hơn là bao. Ngược , gần công xã một căn nhà lớn, hình như là nhà họ Thẩm, chút họ hàng với nhà họ Diệp.”
Bước chân của cô hai Tống bỗng nhiên dừng , cô đầu: "Ý là, thím dâu, nhà đẻ của thím dâu đó ?"
“Điều cô hai ? Bà nội mua một căn nhà, chính là mua từ tay cô dâu họ Thẩm đó. Mà cũng lấy giá cắt cổ, chỉ vỏn vẹn hai ngàn tệ.”
Xưa , nhà họ Thẩm là dòng dõi địa chủ, là một họ lớn tiếng ở thị trấn Hồng Kiều, nên những căn nhà họ trả đều , kiên cố và khang trang.
cô hai Tống vẫn thấy trong lòng phục.
Cô hai Tống dù nóng nảy đến mấy cũng đành nín nhịn, bởi lẽ ở cái chốn , dù tài giỏi đến mấy cô cũng chịu, chỉ đành nén cục tức lòng.
Ông bà nội nán đây một thời gian, là mua cho con trai một căn nhà, là vun đắp tình cảm. Nhiều năm trời con trai mới nhận ruột thịt, hai cụ đương nhiên ở bên bồi dưỡng tình cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-629.html.]
Hai cụ cũng về thủ đô lắm chứ, điều con trai ưng. Hai cụ đều về hưu, chẳng qua cũng chỉ an dưỡng tuổi già nên mới chịu ở chốn .
nơi đây chỉ là một thị trấn nhỏ bé, nơi lớn nhất chính là nhà nghỉ, nhà khách, quán cơm quốc doanh. Xung quanh đều là những dãy nhà trệt thấp tè, những cây cột điện chênh vênh, dây điện chằng chịt như mạng nhện.
Gà Mái Leo Núi
Trong nhà nổi chiếc bình nước nóng chiếc tivi nào, cứ như thể về cái thời nguyên thủy nhất, sống trong cảnh thiếu thốn muôn bề. Cô hai Tống quả thực chẳng quen chút nào. Thế nhưng, cô vẫn nín nhịn ở đây chờ ông bà nội về. Lúc , mặt trời còn tắt nắng hẳn, cô trong con ngõ lát đá, mồ hôi lăn dài nhòe cả mắt.
Người vệ sĩ cũng hết sức khó hiểu: “Cô hai, cô cũng ở đây trông chừng ? Nơi nắng chang chang thế , ở lâu sợ là cho sức khỏe ạ.”
“Nhiều lời! Chẳng mấy chốc ông bà nội sẽ về thôi.”
Cô vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hai cụ, phần vì cha cô dặn dùng chân tình để đổi lấy chân tình của ông bà.
Thế nhưng, lấy cái gọi là chân tình ở chốn chứ?
Điều kiện nơi quá đỗi tệ hại, song cô hai Tống vốn là giỏi chịu đựng, ở đây cô tự mài giũa bản .
Rầm rầm.
Bỗng nhiên hai tiếng "Rầm rầm" vang lên, lập tức khiến mấy giật . "Ai đó?" Người vệ sĩ vội vàng đuổi theo.
Xoạt...
Vệ sĩ khuất bóng, một cành tre nhỏ xoạt qua gò má cô .
Phập một tiếng, cô hai Tống xoay tung cước đá mạnh.
Tiếng lốp bốp vang lên, từ trong bụi tre rậm rịt phía hẻm nhỏ, một bóng vận đồ thể thao đen sì bất ngờ xuất hiện. Khi gã lộ diện, đầu đội mũ trùm kín mít, mặt mang chiếc mặt nạ che kín , khiến chẳng tài nào rõ diện mạo.