Diệp Mạn Tinh ngớ .
Ban đầu cô còn ngờ vực, nhưng mở , thứ đập mắt là một cành đào khô!
Diệp Mạn Tinh kinh ngạc đến nỗi suýt thốt lên thành tiếng: "Sao nó trong tay cô chứ?"
Triệu Giai Giai khẽ : "Lần cuối cùng khi bặt vô âm tín, đưa nó cho , dặn rằng nếu ai đó đến hỏi, cầm theo một chiếc hộp, thì hãy giao cái cho đó."
"Anh còn bảo, nếu giận dữ thì cứ việc đem bán lấy tiền, hoặc nếu căm ghét đến tận xương tủy thì vứt cũng chẳng ."
Diệp Mạn Tinh:
Gà Mái Leo Núi
(Trong lòng thầm nghĩ) Chẳng lẽ cô cảm tạ trời đất vì cô ném bỏ nó ư!
Diệp Mạn Tinh buồn bực bội, cô cám ơn Triệu Giai Giai hỏi cô liệu tham gia kỳ thi đại học sắp tới .
Triệu Giai Giai lắc đầu nguầy nguậy: "Làm gì đủ thì giờ mà ôn thi, còn bươn chải kiếm tiền nữa chứ."
Trước khi chia tay, Diệp Mạn Tinh đưa cho cô hai điện thoại: "Đây là của trai , đang ở thành phố Thâm Quyến, lẽ sắp tới sẽ mở một xưởng sản xuất."
"Số còn là của ba , ông cũng đang điều hành một công ty bất động sản ở Thâm Quyến." Cô khẽ tiếp: "Cô cứ tìm đến họ, là bạn của , chắc chắn họ sẽ giúp đỡ cô hết lòng."
" chỉ mong, sẽ bao giờ ngày cô động đến những điện thoại ."
Nếu dùng đến, ắt hẳn cô gái trắng tay trong ván cược cuộc đời, và tự tỉnh ngộ, bắt đầu dựa chính bản để gầy dựng thứ.
Con đường tuy gian khổ muôn phần, nhưng là con đường an nhất, vững chãi nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-640.html.]
Chào tạm biệt Triệu Giai Giai, Diệp Mạn Tinh để điện thoại của , căn dặn nếu yêu của cô về, hãy lập tức liên lạc với cô.
Kỳ thực, cô vẫn hỏi cho nhẽ rốt cuộc yêu của Triệu Giai Giai – cái gã Thịnh Hoa – tìm cành đào đó ở ?
Sao mà trùng hợp đến thế, đúng lúc cô chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ độ lôi kiếp thứ hai, cành đào vặn đến tay cô.
Tuy nhiên, đây đích thị là một chuyện đại hỷ, chuyến tới thành phố Đông , quả là thu hoạch nhỏ.
Thấm thoắt mấy ngày trôi qua, cô em chồng Tống Văn Thư và Trần Chu sắp kết quả khám sức khỏe tổng quát .
Khi tới bệnh viện, Tống Văn Thư, cô em chồng, căng thẳng bấu c.h.ặ.t t.a.y Diệp Mạn Tinh, giọng run run đầy lo lắng: "Chị dâu , chị xem, rốt cuộc là do ai vấn đề đây, em lo lắng quá chừng!"
Diệp Mạn Tinh vỗ nhẹ tay cô em chồng, trấn an: "Có gì mà sợ chứ, chị bảo là thể chữa trị cho em cơ mà. Đi khám cũng chỉ là để xác định rõ vấn đề ở . Lỡ như do em thì ?"
Thấy cô em gái cứ chằm chằm, Diệp Mạn Tinh cũng tiện thẳng toẹt , đành bóng gió: "Nếu là vấn đề của đằng trai, mà mấy năm nay cứ đổ hết lên đầu em ?" Tống Văn Thư vẫn hiểu ngô khoai gì, đến lúc xuống xe, cô còn ngây ngô một câu: "Chị dâu, chị đang m.a.n.g t.h.a.i mà, cần đến bệnh viện gì chứ?"
Diệp Mạn Tinh khẽ lắc đầu, đoạn chỉ tay về phía chiếc xe sang trọng đang theo phía . Bên trong là Tân Lâm và Giang, còn hàng ghế cuối cùng là mấy vệ sĩ to con hộ tống chủ Tân đến từ Hương Cảng. Cô mượn chút uy phong của họ để oai.
Nhà họ Trần thì chẳng mấy quyền thế, mà ở thành phố Đông họ cũng chỉ chút quyền lực cỏn con. Nói tóm , Diệp Mạn Tinh gia đình Tống lép vế về mặt khí thế.
Đôi mắt Diệp Mạn Tinh dừng Tống Văn Thư, cô em chồng nén câu đó trong. Diệp Mạn Tinh chào Tân Lâm xong, cùng em chồng bước bệnh viện. Phía cô, mấy vệ sĩ cao lớn, vạm vỡ trong bộ âu phục sẫm màu, giày da đen bóng loáng nối gót theo để bảo vệ an . Nếu họ đeo thêm kính râm nữa thì quả thực chẳng khác nào mấy gã đại ca xã hội đen vẫn thường thấy trong phim ảnh.
Diệp Mạn Tinh khẽ ho, kéo suy nghĩ đang bay bổng của trở về.
Mấy đến tầng ba bệnh viện, Trần Chu ở sảnh chờ thang máy đợi họ. Lần , Diệp Mạn Tinh theo phòng khám, cô : "Các cứ , sẽ chờ ở hành lang bên ngoài."