Lần bọn họ trở về, gần như là vượt qua chiến dịch cuối cùng, kết quả tương đối , đương nhiên là bọn họ thắng.
Rốt cuộc đạt lợi thế đàm phán, hai bên ngừng bắn, bắt đầu màn đàm phán cuối cùng. Chuyện còn là việc bọn họ thể nhúng tay nữa .
Toàn bộ căn cứ nơi tiền tuyến tuy rằng thương vong lớn, nhưng sĩ khí của quân tăng mạnh. Anh ngờ rằng bạn thể kích động đến mức luôn?
"Cậu gửi về căn cứ biên giới cho ." Người đàn ông như lẽ đương nhiên.
Cố Nguyên:
Anh dùng ánh mắt một tên thần kinh mà Tống Văn Cảnh: "Cậu Tống, gửi đống về đến nơi thì hoa quả cũng hỏng hết , còn nữa, ai thèm ăn cái đống quả chua lè chua loét của ?"
Ai ngờ lúc Cố Nguyên "cho ăn đường" ngay mặt.
Tống Văn Cảnh lộ hàm răng trắng bóng, đó ánh mắt sâu thẳm của dường như nhuốm đầy vẻ ấm áp.
Anh chẳng những vui mừng, còn đắc ý, đó cũng chẳng màng tắm mà là xộc tới ôm ghì lấy Cố Nguyên thật chặt: "Cố Nguyên, vợ mang thai, m.a.n.g t.h.a.i !"
" sắp cha, sắp cha , sắp cha!"
Cố Nguyên: …
Cố Nguyên bực bội đẩy Tống Văn Cảnh . Cái kiểu khoe khoang hạnh phúc như thật khiến phát cáu. Bạn bè ai nấy đứa thứ hai, còn thì ngay cả vợ cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-649.html.]
Cố Nguyên ghen tị đến tím mặt. Có lẽ nên xem xét những mối mai mà gia đình giới thiệu. Chẳng còn cơ hội nào để trở thành sui gia của bạn nhỉ? ngặt nỗi, trong lòng vẫn ai, Cố Nguyên quả thực ngưỡng mộ khỏi ganh tỵ.
Quả thật những khiến khác hâm mộ đến mức c.ắ.n răng. Ngày hôm , Tống Văn Cảnh gọi điện thoại về nhà một cách khẩn thiết.
Gà Mái Leo Núi
Lần là cha Tống máy. Gần đây, cha Tống đang bận rộn với việc quy hoạch các khu vườn cây ăn trái thuộc công xã và đội sản xuất. Thậm chí, khi các thương nhân lớn từ Hồng Kông những nơi khác đến thu mua, các cán bộ công xã đều sẽ cử xuống để giám sát và công chứng giao dịch.
Thời điểm cải cách mở cửa, ai nấy đều thận trọng từng ly từng tí, bởi lẽ vẫn còn ít nhiều ngờ vực đối với giới tư sản bên ngoài. Cha Tống mong xây dựng một khu chuyên canh cây ăn trái quy mô lớn tại thị trấn Hồng Kiều, nên phần lớn thời gian ông tự khắp các vùng nông thôn để khảo sát.
Khi Tống Văn Cảnh gọi điện về, cha Tống xong bộ quần áo tề chỉnh, chuẩn xuống nông thôn thì nhận điện thoại của con trai. Con trai từng thương, mấy bận ông nhận tin tức của nó. Giờ đây, con trai báo khỏe , vốn trầm tĩnh như cha Tống cũng giấu nổi vẻ vui mừng.
“Con khỏe ?” Cha Tống vội nữa, dứt khoát xuống trong phòng việc.
“Dạ, thưa cha.” Tống Văn Cảnh kìm mà cong môi, khóe mắt ánh lên niềm vui: “Tinh Tinh m.a.n.g t.h.a.i .”
Khi chuyện, ha hả, ngô nghê nhưng rõ ràng là sung sướng đến tột cùng.
Cha Tống vốn đang nhấp , liền nở nụ rạng rỡ: “Con thật đấy chứ?”
Bởi vì cha Tống nhận nuôi từ nhỏ, ông đặc biệt yêu quý trẻ con. Người con trai út vẫn lập gia đình, còn con trai cả tuy cưới vợ, cũng một cặp song sinh trai gái. Như thế là viên mãn , hai vợ chồng nó cũng ý định sinh thêm nữa. Cha Tống và Tống vẫn còn chút tiếc nuối, họ thích cái cảm giác con trẻ vây quanh, nhưng dù cũng tùy theo ý của đôi vợ chồng trẻ.
Ai ngờ tin vui trời ban, vợ chồng nó mang thai. Cha Tống sợ con trai vì quá vui mà hành động xốc nổi, vội vàng : “Ư, thai thì cứ sinh thôi, cũng đừng để Tinh Tinh việc gì nặng nhọc, cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức cho .”
Cha Tống đang nghĩ thế, bỗng nhiên sặc một ngụm : “Chẳng năm nay Tinh Tinh còn tham gia thi đại học ư? Con bé…” Chắc sẽ vì thi mà bỏ đứa bé chứ?