Sáng hôm khi Diệp Mạn Tinh choàng tỉnh, cô trông thấy khung cảnh quen thuộc và nhận đàn ông đang lau cho .
Trong lòng Diệp Mạn Tinh cảm thấy thật khó xử, sức vóc của quá khỏe, mà bản cô cũng cưỡng , cũng là sự hòa hợp giữa hai , cô còn gì nữa đây.
“Vợ?”
Bàn tay đang lau cho cô của Tống Văn Cảnh bỗng khựng , tiếng từ tận đáy lòng vợ truyền : “Sức lực của cái vị nam chính thật quá , tối qua đây nhỉ?”
Tống Văn Cảnh cũng cảm thấy kỳ lạ, "nam chính" là cái gì, tối hôm qua vợ cũng liên tục gọi là "nam chính" trong suy nghĩ?
Thật sự cũng nên nên , ngoài miệng thì vợ luôn gọi " ba ba ", mà trong lòng gọi bằng cái tên lạ lùng như ?
“Anh đ.á.n.h thức em ?”
Diệp Mạn Tinh lắc đầu: “Hôm nay em tham dự một buổi họp, tuy gì bận tâm nhưng vẫn mặt cho phép.”
“Buổi họp ?”
Thấy vợ dậy, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô hỏi: “Nam chính là gì em?”
Anh cứ ngỡ kiểu xưng hô chỉ trong phim ảnh hoặc tiểu thuyết.
dù nghĩ thế nào, Tống Văn Cảnh cũng bao giờ hình dung là "nam chính" trong một cuốn tiểu thuyết?
Diệp Mạn Tinh xong thì thấy bối rối: ...?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-655.html.]
Cô ngạc nhiên khi hỏi : “Sao đột nhiên ba hỏi thế?” Không giờ cô từng điều .
“Em thể cho ?”
Diệp Mạn Tinh im lặng, nghĩ cô nên gì, chẳng lẽ cô là chúng đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, và Trần Kiều Kiều chính là nam nữ chính trong cuốn tiểu thuyết niên đại ?
Tống Văn Cảnh giống như chỉ tùy ý hỏi , ý ép buộc cô , dù cô cũng là vợ của , quan tâm cô gọi là gì, chỉ cần cô an là .
Anh dậy, vắt khô khăn hỏi dịu dàng: “Vợ, em tắm ?” Thành phố Thâm Quyến tuy vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng dù đây cũng là một đặc khu kinh tế. Để thu hút vốn đầu tư nước ngoài và các doanh nhân Hồng Kông đến kinh doanh, chính quyền thành phố Thâm Quyến đưa các nhà khách dành cho nước ngoài và khách sạn nước ngoài đợt quy hoạch đầu tiên.
Đặc biệt là khi đồng chí Tống Tấn Dân điều nhiệm đến, ông càng quan tâm nhiều hơn đến môi trường đầu tư và sự an của thành phố Thâm Quyến.
Khách sạn mà hai họ đang ở lúc là khách sạn bốn duy nhất và kiểu mẫu của thành phố.
Khách sạn là một cơ sở sang trọng xây dựng từ ngân sách quốc gia kết hợp với vốn đầu tư của vài tập đoàn từ Hồng Kông.
Dù trang trí theo phong cách những năm tám mươi phần giản dị, khách sạn vẫn đầy đủ những tiện ích cần thiết.
Trong phòng lắp đặt máy điều hòa, máy nước nóng, TV màu, thậm chí là cả điện thoại bàn, thực sự sang trọng hơn nhiều so với căn nhà ở vùng biên ải của họ.
Diệp Mạn Tinh bật TV lên. Người đàn ông chu đáo, điều chỉnh nhiệt độ nước cho cô, nặn sẵn kem đ.á.n.h răng và đun nước ấm.
Vừa thấy về, Diệp Mạn Tinh cảm nhận sự chăm sóc tận tình của . Cô chợt nghĩ, nếu cứ ở bên cạnh thế , e rằng mỗi ngày sẽ chẳng rời khỏi chiếc giường êm ái. Rồi cô đàn ông khẽ khúc khích: “Vợ ơi, thích em hạnh phúc như .” Và cũng nguyện ý cho em mãi mãi sống trong niềm hạnh phúc .
Cô vẫn hiểu hết ý tứ sâu xa trong câu của . Lúc Diệp Mạn Tinh dậy tắm, khi khép cánh cửa buồng tắm, cô nghiêng đầu ngoài, cất tiếng hỏi: “Anh Ba, đột nhiên thể trở về lúc ?”
Gà Mái Leo Núi