Cô gái vận đồ đỏ hẳn là tức giận kìm , liền sang chỉ huy đám thanh niên theo : "Tất cả xông lên cho tao!"
Bình thường Triệu Chiêu Hoa ít khi động thủ, mà lúc chút sợ hãi, phá lên : "Ha ha, đúng là lũ mất dạy. Ra ngoài một chuyến gặp ch.ó dại c.ắ.n ."
Trên khuôn mặt mập mạp của hề lộ chút sợ sệt nào. Khí chất hung hăng tỏa từ khiến đám gã thanh niên vận đồ da rụt rè.
"Đừng động thủ."
Lần , vị thiếu gia bỗng nhiên mở miệng, nhạt bước tới, dừng chân mặt cô gái mặc đồ đỏ, lời thốt như mũi d.a.o đ.â.m thẳng tim:
"Đồ ngu!"
"Chỉ bằng lũ các đó , cái gã đàn ông khí thế hừng hực như thế, dù mấy các cô xông lên cũng chẳng đối thủ của ."
Gà Mái Leo Núi
Khi chuyện, còn vung tay tát cô gái một cái thật mạnh, đoạn mắt về phía Tống Văn Cảnh và Diệp Mạn Tinh: "Ngại quá, gián đoạn cuộc mua bán đá quý của quý vị ."
"Để nhận , những phiến đá quý , chỉ cần quý cô đây ưng ý, xin để chi trả."
Cô gái mặc đồ đỏ cú tát bất ngờ cho choáng váng, thể tin nổi thốt lên: "Cậu Lâm!"
Triệu Chiêu Hoa khẩy: "Ha ha, dừng là dừng, đ.á.n.h là đánh, đời gì chuyện dễ dàng đến thế?"
"Vậy xem bây giờ?" Đám vệ sĩ đằng gã thanh niên khá đông, phía bên bọn họ chỉ vài , đám Tân Lâm thì vẫn còn ở một con phố khác, dù họ cũng là khách từ nơi xa đến, chắc chắn sẽ chiếm lợi thế.
Diệp Mạn Tinh vội mở lời, cô đợi Hai Triệu giải quyết , nếu Tống Văn Cảnh vẫn lên tiếng, chứng tỏ cục diện vẫn còn trong tầm kiểm soát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-665.html.]
Triệu Chiêu Hoa rút một điếu thuốc, châm lửa: "Nếu đám của điều em dâu chịu thiệt thòi, thì đương nhiên bồi thường thỏa đáng."
Cô gái mặc đồ đỏ giận tím mặt, định cãi Cậu Lâm chặn họng. Hắn hai tay đút túi quần tây, dáng vẻ phong độ, môi nở nụ tưởng chừng hiền lành: "Cứ ."
Triệu Chiêu Hoa nghiến chặt răng: "Đám tay sai và trợ lý của đều đáng ghét y như , chúng đặt chân đến phố đá quý, cô khoanh vùng, cho phép chúng dạo quanh mấy con phố khác."
"Thứ chúng cũng chẳng nhiều nhặn gì, các dùng thủ đoạn gì để tay thì xin hãy để thứ đó. Còn về đường xá, chúng dạo chỗ nào thì tùy thích chỗ đó. Mặt khác, khoản bồi thường mà , xem em dâu chịu nể mặt , cô gật đầu mới là ."
Triệu Chiêu Hoa quả thật cách khơi gợi lòng thù hận.
Thậm chí còn tâng bốc cô lên tận mây xanh.
Về phần đám đối diện, bọn họ cứ tỏa một cảm giác kỳ quái vô cùng, âm u lạnh lẽo, khiến cô cực kỳ khó chịu.
Thế nhưng tính tình cô cũng là loại khác bóp một tí là mềm nhũn để cho đối phương bắt nạt. Tống Văn Cảnh cúi đầu hỏi ý cô .
Diệp Mạn Tinh cũng gật đầu: "Không , nếu tặng đá quý cho , thì vị thiếu gia đây hối hận đấy nhé." Cậu Lâm cô, ngờ dễ tính đến : "Đành theo quý cô đây , nhưng quý cô đây họ gì?"
Triệu Chiêu Hoa ném điếu t.h.u.ố.c xuống đất, dùng đôi giày da cũ giẫm lên, khẽ hừ một tiếng: "Em dâu chẳng cần để tên cho lũ các ."
Vị thiếu gia cũng chẳng tức giận, còn sai đám thuộc hạ kéo mấy gã thanh niên tay xử lý. Xử lý thì Diệp Mạn Tinh rõ, nhưng chắc chắn là chẳng dễ chịu gì.
Diệp Mạn Tinh chẳng hề đồng cảm với bọn chúng. Đám dám ngông nghênh đến thế, e rằng ít vô cớ gây sự, xử lý những đến đây đổ đá như hôm nay. Chúng cứ gây sự với , gặp kẻ thể dây thì may còn xin . nếu gặp thể bắt nạt thì ? E rằng còn thể xảy chuyện liên quan đến tính mạng khác ?