Bởi lẽ đó, khi thấy bức chân dung quen thuộc, mới lấy kỳ lạ.
Mẫu Tống sửng sốt: “Trông ? Giống trưởng của con ư? Huynh trưởng nào?”
Tống Thanh Kỳ chẳng hề nên nhắc đến đề tài , thản nhiên đáp: “Là đại .” Choang một tiếng.
Chiếc chén tay Mẫu Tống chợt rơi phịch xuống, trong nháy mắt vỡ tan thành nhiều mảnh, những mảnh vỡ còn rung động một hồi mới tĩnh lặng.
“Mẫu , ?"
Tống Thanh Kỳ vội vã nhặt những mảnh bát vỡ lên, nhanh chóng quét dọn.
Mẫu Tống hỏi: “Con bức chân dung quả thực giống trưởng con ?”
Trong giọng của bà, chút kích động, thậm chí còn phảng phất sự nghẹn ngào.
Tống Thanh Kỳ bất đắc dĩ đáp: “Mẫu , đời đều đại hy sinh , con chỉ là bóng dáng tương tự thôi. Hơn nữa, đó chỉ là một bức họa, thật.”
Thấy mẫu tin, bèn thấy bức họa ở nhà tam và tẩu nương mới đón về, lẽ nào thể trùng hợp đến ?
Tống Thanh Kỳ hỏi: “Mẫu , thử nghĩ xem, ban đầu chúng và nhà tam còn hề đến , lẽ nào họ thể đại chứ?”
Trái tim dâng trào của Mẫu Tống chợt chìm xuống.
Thanh Nguyên của mẫu !
Bà thất thần đến nỗi mảnh bát vỡ đ.â.m tay mà cũng chẳng hề phản ứng.
Gà Mái Leo Núi
Thấy con trai định đến giúp, bà liền đặt tay vòi nước đang chảy, châm chọc : “Con xem, khi gia tộc cần trưởng con thì xem y như lãnh đạo thế hệ mới, là trụ cột của gia tộc. nay y hy sinh, mẫu ngay cả tro cốt của y còn tìm thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-724.html.]
Dứt lời, bà càng thêm phẫn nộ: “ phụ con đẩy con quân ngũ, chỉ nhị con, là duy nhất Cục Điều tra hình sự của Nha môn. Dẫu , phụ con còn y tiền đồ.”
“Thế nào mới xem là tiền đồ? Chẳng lẽ hy sinh chiến trường như phụ và các con ?” Lời càng thốt, nước mắt bất giác lăn dài má.
Tống Thanh Kỳ quả thực thể giải thích cặn kẽ với mẫu .
Chàng bất đắc dĩ : “Biết chuyện hiểm nguy, nhưng thể đảm đương, đời luôn che chở bách tính.”
Thấy , bà càng lớn hơn, chỉ đành dỗ dành: “Mẫu , nào ai mong chuyện như xảy , chỉ đại , mà tam Tống Thanh Vân cũng hy sinh, chỉ Tống gia chúng , mà còn vô gia đình khác, những thừa kế của họ cũng ngã xuống.”
Bác gái Tống bèn : “ , vinh quang của nhà họ Tống là dùng nhiều mạng như để lập nên.”
Tống Thanh Kỳ nhất thời á khẩu: “…?”
Chàng gì lạ khi mẫu vẫn thương tâm, ru rú ở nhà chịu ngoài, chỉ đành đổi chủ đề: “Mẹ, đừng nữa. Con kể , tam ca mới về cứu con và phụ , thể lúc nào cũng hành xử như .”
Tống Thanh Kỳ tiếp: “Phụ đối xử với bọn họ.” Quả nhiên đề tài hữu hiệu.
Trong lúc nhất thời, bác gái Tống nên gì mới . Bà quen cháu trai và cháu dâu mới nhận về , cũng ở chung hợp chăng.
Bà hỏi thăm sở thích của hai vợ chồng, hỏi xác định là sẽ tới đầu tháng để bà còn liệu mà chuẩn .
Tống Thanh Kỳ đáp: “Sắp đến , nhưng chị dâu tiện lắm, tới lúc đó đón bọn họ.” Sau khi con trai kể một chút về tình hình của cặp cháu trai và cháu dâu và nhận cũng quá khó khăn để chung sống hòa hợp với họ, bà mới thả lỏng và suy nghĩ nên chiêu đãi bữa ăn như thế nào.
Thời điểm sắp đến gần tháng tám, thời tiết oi bức dường như dần trở nên mát hơn nhưng trời vẫn còn nóng. Diệp Mạn Tinh chợt nghĩ sắm một chiếc điều hòa.
Tuy nhiên, việc mua điều hòa trong thời đại khá khó khăn.
Thế nhưng, thời gian trôi qua thật nhanh chóng và sắp đến sinh nhật nàng, Tống Văn Cảnh bèn hỏi thê tử món quà gì. Diệp Mạn Tinh cân nhắc lâu, đó nàng cũng là điều hòa, bởi vì nàng đang mang thai, sợ lạnh từ điều hòa thổi sẽ cảm lạnh.