Đến đồn cảnh sát, ba tách riêng để điều tra.
Vì viện trưởng Cao và Lục Yến Yến vốn bàn bạc kỹ từ , nên sự tra hỏi của cảnh sát, cả hai nhanh hớ, lời khai mâu thuẫn.
Cảnh sát vốn dễ qua mặt, họ quy trình thẩm vấn riêng. Chỉ nửa tiếng, Lục Yến Yến và viện trưởng Cao đều ngoan ngoãn khai hết chuyện.
Khi thấy ba lời khai trùng khớp, cảnh sát mới cho dừng cuộc thẩm vấn.
Trong khi đó, Mạnh Cẩn Chu và Thẩm Cố Thanh đợi bên ngoài. Ban đầu Mạnh Cẩn Chu vẫn tin chắc rằng Lục Yến Yến oan, nhưng khi thời gian thẩm vấn kéo dài, lòng tin dần lung lay.
Ngay khi sắp kiềm mà định hỏi cảnh sát, cánh cửa một phòng thẩm vấn mở .
Thịnh Ý bước , bên cạnh cô, một viên cảnh sát với thái độ hòa nhã :
“Chuyện hôm nay, chúng nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng. Cô về chờ tin tức nhé.”
Thịnh Ý khẽ gật đầu:
“Cảm ơn các , phiền .”
Thẩm Cố Thanh lập tức bước đến, ánh mắt dịu dàng:
“Cô mệt ? Để gọi xe đưa cô về.”
Thịnh Ý khẽ :
“Không mệt, chỉ thấy nhẹ nhõm thôi, đừng lo.”
Hai vốn sẵn, nay cạnh càng xứng đôi. Trong đồn, ít đều lén họ.
Mạnh Cẩn Chu thấy cảnh thì lòng chua xót vô cùng.
Hắn nhịn , buột miệng :
“Thẩm Cố Thanh, cô với lão già đó mập mờ như thế, thật sự bận tâm ?”
Nghe , ánh mắt Thẩm Cố Thanh lạnh lẽo như dao, lia thẳng về phía .
Nhận gì, mặt Mạnh Cẩn Chu đỏ bừng, hối hận tát một cái.
Thẩm Cố Thanh nhếch môi, giọng mỉa mai:
“Anh và Lục Yến Yến đúng là vợ chồng, ghen tuông y như . Cũng chỉ vì thấy Thịnh Ý xinh năng lực, nên mới nghĩ dùng quan hệ nam nữ để bôi nhọ một nữ đồng chí. Loại đàn ông hèn hạ như , thấy nhiều .”
Nói xong, sang Thịnh Ý, giọng nhẹ hẳn :
“Đi thôi, Thịnh Ý.”
Cô gật đầu, liếc Mạnh Cẩn Chu:
“Anh rảnh mà bôi nhọ khác, về hỏi xem Lục Yến Yến giờ vẫn ?”
Nói xong, hai cùng rời , sóng vai bước khỏi đồn cảnh sát.
Mạnh Cẩn Chu sững theo họ, đến khi hiểu ý trong lời Thịnh Ý mới vội chạy đến hỏi cảnh sát:
“Đồng chí cảnh sát, vợ vẫn ngoài?”
Cảnh sát vợ là ai, bèn hỏi :
“Cô tên gì, giúp hỏi.”
“Lục Yến Yến.” Hắn vội đáp.
Nghe cái tên , cảnh sát nhíu mày:
“Hóa là cô . Cô sẽ , đừng chờ nữa. Cô lén nhận tiền sính lễ, bán một nữ đồng chí cho một ông già, đây là hành vi phạm pháp. Ít nhất cũng giam hai tháng.”
Tửu Lâu Của Dạ
Giọng viên cảnh sát nghiêm khắc khiến Mạnh Cẩn Chu choáng váng. Hóa chuyện là thật, hiểu lầm Thịnh Ý.
Nghĩ đến những lời , hổ đến mức ngất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-218-tham-van.html.]
lúc , Lục Yến Yến dẫn . Cô hét lớn:
“Cẩn Chu! Cứu em! Em giam !”
Mạnh Cẩn Chu cô , khuôn mặt méo mó, dáng vẻ hoảng loạn mà lòng ngổn ngang.
Hắn cuối cùng tìm quan hệ để cứu cô . Thật với phận hiện tại của cũng chẳng ai sẵn lòng giúp nữa.
Hắn thất thần về khu nhà tập thể, liền thấy mấy của phòng bảo vệ bệnh viện đang chờ cửa.
Thấy họ, cố lấy tinh thần, hỏi:
“Các … đây là chuyện gì?”
Đội trưởng bảo vệ :
“Phó viện trưởng Mạnh, bác sĩ Thịnh báo cáo chuyện vợ với lãnh đạo, lãnh đạo nổi giận, hạ chức . Từ giờ còn là phó viện trưởng nữa, đủ tiêu chuẩn ở khu nhà , mong sớm dọn .”
Nói xong, họ lưng rời .
Mạnh Cẩn Chu như thấy tiếng sét ngang tai. Hắn kéo một trong đội , giọng run rẩy:
“Các đùa ? Sao thể là thật chứ?”
Cậu nhân viên trẻ mới ngày đầu tiên, hoảng đến mức trả lời . Cuối cùng đội trưởng lên tiếng:
“Chúng chỉ theo lệnh thôi. Nếu tin, cứ đến bệnh viện mà hỏi.”
Nghe , như bừng tỉnh, lập tức chạy thẳng đến bệnh viện, gõ cửa phòng của trưởng khoa Tân.
Thấy , trưởng khoa Tân thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Ông từng coi trọng Mạnh Cẩn Chu, một nhân tài du học về, thực lực vững, còn trẻ mà là phó trưởng khoa, tương lai rộng mở, nhưng hiểu , từ khi dính đến Lục Yến Yến, ngày càng khiến khác thất vọng.
Không nhận ánh mắt , Mạnh Cẩn Chu vội hỏi:
“Trưởng khoa Tân, của phòng bảo vệ giáng chức, là thật ?”
Ông rót nước cho , khẽ :
“Cậu uống chút nước, bình tĩnh . Chuyện là thật, viện trưởng Thôi đích ký quyết định, nhưng cũng đừng quá lo, nếu biểu hiện , vị trí cũ khó .”
Mạnh Cẩn Chu nổi những lời an ủi , chỉ rằng thật sự hạ chức.
Nghe là do viện trưởng Thôi quyết định, chạy tìm.
Viện trưởng Thôi vốn hợp với viện trưởng cũ, nhưng vẫn đ.á.n.h giá cao Mạnh Cẩn Chu.
Thấy đến, ông liền với giọng nghiêm nghị mà chân thành:
“Tiểu Chu , là một bác sĩ năng lực, điều ai phủ nhận. việc giỏi đủ, còn giữ sự cân bằng trong cuộc sống, nhà chỉ hai vợ chồng mà còn rối tung lên thế . Cậu nên suy nghĩ xem, vì từ một ngôi đang lên trong bệnh viện, rơi cảnh hôm nay. vẫn cho cơ hội, nhưng mong hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ của chuyện. Được , ngoài .”
Mạnh Cẩn Chu mím môi. Trong lòng một linh cảm, nhưng dám tin, cũng chẳng tin.
Khi ngang bảng thông báo, thấy đó dán công khai quyết định giáng chức của .
Hắn dám thêm, lặng lẽ về thu dọn đồ.
Trước đây ở căn hộ hai phòng một khách, tiêu chuẩn dành cho lãnh đạo, thể hiện bệnh viện trọng dụng .
Giờ giáng chức, điều sang khu xa nhất, chỉ còn căn hộ một phòng một khách, bằng nửa chỗ cũ.
Ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp , Mạnh Cẩn Chu bất giác nhớ lời viện trưởng Thôi.
Càng nghĩ càng thấy đúng, rắc rối dường như bắt đầu từ khi quen Lục Yến Yến.
Ngực nghẹn . Không, thể nghĩ như thế? Cô chỉ là một cô gái yếu đuối, đổ hết tội cho cô .
Nghĩ , thấy day dứt vì đủ năng lực để cứu cô khỏi đồn cảnh sát.
Nghĩ đến đó, Mạnh Cẩn Chu c.ắ.n răng dậy, tìm một bạn , mong thể nhờ vả giúp đỡ.