Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 43: Ông Giang Lên Tiếng Giúp Cô

Cập nhật lúc: 2025-09-16 05:09:29
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh Ý chút kinh ngạc, cô ngờ đưa đến bệnh viện huyện là Mạnh Cẩn Chu.

 

Cô đang định hỏi cho rõ ngọn ngành thì Thôi Đồng bước .

 

Vừa mở miệng là giọng điệu chua chát:

“Thịnh Ý, cô đúng là thật đấy, bác sĩ Mạnh chỉ nộp cái chứng chỉ thôi mà cũng thể tình cờ gặp để cứu cô.”

 

Thôi Đồng cảm thấy vận mệnh của Thịnh Ý thật quá may mắn, Mạnh Cẩn Chu chỉ là thủ tục mà khéo đụng lúc cô gặp chuyện, chẳng giống y như tình tiết nam nữ chính gặp trong tiểu thuyết ?

 

Sao những chuyện thế chẳng rơi chứ, thật khiến cô ghen tỵ chết.

 

Thịnh Ý lúc cơ thể vẫn còn yếu, năng cũng chẳng sức:

“Cái cho cô, cô ?”

 

Thôi Đồng lập tức đỏ bừng mặt, ngượng ngùng mặt.

 

Thịnh Ý: …

Được , xem thật sự .

 

Hà Tĩnh bất lực lắc đầu:

“Thôi Đồng, cô đến đúng lúc lắm, trông hộ Thịnh Ý một lát. Bình truyền dịch của cô sắp xong , nhà ăn lấy cho cô bát cháo kê.”

 

Trong lòng tuy Thôi Đồng ghen ghét Thịnh Ý, nhưng cũng định so đo lúc , nên gật đầu đồng ý ngay.

 

Hà Tĩnh , Thôi Đồng phịch xuống ghế, ngẩng mặt lên đầy đắc ý:

“Thịnh Ý, đừng tưởng rằng bác sĩ Mạnh cứu thì thể bấu víu , nhà họ Mạnh sẽ bao giờ chấp nhận một phận như cô con dâu .”

 

Thịnh Ý thật sự chẳng phí lời với cái kiểu si tình mù quáng , cô xoay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Thấy cô thèm , Thôi Đồng hừ một tiếng, cũng thêm nữa.

 

Trong phòng im lặng đến mức thể thấy tiếng kim rơi. Mãi cho đến khi Mạnh Cẩn Chu cùng Hà Tĩnh cùng bước , bầu khí mới phá vỡ.

 

“Thịnh Ý, mang cháo kê cho cô đây, tranh thủ còn nóng ăn một chút .”

 

Mạnh Cẩn Chu cũng cạnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Thịnh Ý nhận lấy bát cháo, khẽ cảm ơn cả với Mạnh Cẩn Chu và Hà Tĩnh. Trong lòng Mạnh Cẩn Chu ngọt lịm, mím môi , coi như đáp .

 

Từ lúc bước , mắt của Thôi Đồng dán chặt . Thấy mỉm với Thịnh Ý, trong lòng cô ghen tuông đến phát điên, nhưng đồng thời, cô cũng thừa nhận nụ của thật sự .

 

Mạnh Cẩn Chu chờ Thịnh Ý ăn xong gần hết bát cháo mới kể bộ sự việc khi nãy. Nghe chứng chỉ xuống, Thịnh Ý vui mừng khôn xiết.

 

Cô kích động hỏi ngay:

“Chứng chỉ , xem thử.”

 

Mạnh Cẩn Chu từ bệnh viện trở về, còn kịp đồ, túi đeo vai vẫn rời, lấy một túi hồ sơ.

 

Thịnh Ý cẩn thận xem hết đến khác.

 

Thôi Đồng thấy cô chăm chú như , trong lòng chợt run lên: Chết , cô chẳng lẽ tưởng cái chứng chỉ là nhờ bác sĩ Mạnh tranh thủ cho chắc? Nghĩ , sắc mặt Thôi Đồng liền sầm xuống.

 

vội :

cho cô , đừng mà nghĩ nhiều. Nếu nhờ ông Giang mở lời với viện trưởng thì cái chứng chỉ chắc đến tay cô .”

 

Thịnh Ý tính Thôi Đồng vốn gượng gạo như , cũng chẳng để bụng, ngược còn ngạc nhiên hỏi:

“Là ông Giang giúp ?”

 

Mạnh Cẩn Chu gật đầu:

“Ông chính cô gây mê cho ông , nhờ thế ca mổ mới thuận lợi, cô cần chứng chỉ, ông thấy y thuật của cô xứng đáng, nên khi viện lãnh đạo bàn việc lên tiếng cô.”

 

Thân phận của ông Giang đến cả viện trưởng thành phố còn kiêng dè, huống chi viện trưởng bệnh viện huyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-43-ong-giang-len-tieng-giup-co.html.]

Ông , bên lãnh đạo liền lập tức quyết định ngay.

 

Trong lòng Thịnh Ý tràn đầy cảm kích. Một lãnh đạo lớn như mà còn nhớ đến chuyện nhỏ của , cô nhất định tìm cơ hội đến cảm ơn.

 

Mạnh Cẩn Chu do dự hồi lâu mới hỏi:

“Đồng chí Thịnh, tại đưa trạm y tế để thẩm tra ?”

 

Anh kể bộ tình hình khi đó và thái độ của trạm y tế công xã cho Thịnh Ý .

 

Sắc mặt Thịnh Ý trầm xuống, cô cũng đem hết những việc xảy gần đây .

 

Thôi Đồng vốn thích hóng mấy chuyện kiểu , liền tò mò hỏi:

“Sao cứ thấy như cố ý nhắm nhỉ? Rõ ràng bà lão vu khống cô. Hơn nữa, mấy trạm y tế sáng sớm hôm lập tức tìm cớ gây chuyện, quá rõ ràng là sắp đặt, bại danh liệt. Thịnh Ý, cô nên nghĩ kỹ , rốt cuộc cô đắc tội với ai?”

 

Hà Tĩnh và Mạnh Cẩn Chu đều sững sờ Thôi Đồng. Ủa, cô từ khi nào thông minh thế ?

 

Thôi Đồng hừ nhẹ một tiếng: Bổn cô nương lúc hóng hớt thì đầu óc đến tám trăm cái mưu kế đấy, !

 

Thịnh Ý tất nhiên cũng hiểu rõ điểm . Ăn xong bát cháo kê, cô thấy cơ thể hồi phục một chút.

 

Ngước chai dịch truyền tay, sắp hết, cô dự định lát nữa sẽ cảm ơn ông Giang.

 

Thịnh Ý nhờ Hà Tĩnh mua giúp ít quà tự xách lên tầng ba. Trước cửa lính cảnh vệ canh gác, Thịnh Ý lễ phép trình bày ý định, một lính liền thông báo.

 

Hai phút , cửa phòng bệnh mở .

 

Thịnh Ý bước , ngay thẳng chào hỏi:

“Ngài Giang, ngài lên tiếng giúp mặt lãnh đạo bệnh viện nên giấy chứng chỉ mới duyệt nhanh như . Hôm nay đặc biệt đến để cảm ơn ngài, món quà mọn đủ biểu lộ tấm lòng, mong ngài nhận cho.”

 

Đây là đầu tiên ông Giang rõ dung mạo Thịnh Ý khi tỉnh táo. Ông khỏi cảm thán, cô gái thật sự xinh , ông sống hơn sáu mươi năm, đầu tiên mới thấy một đến thế.

 

Gương mặt , chẳng hề kém cạnh thằng nhóc Cố Thanh . Ông Giang thầm nghĩ.

 

Ông vui vẻ nhận lấy quà, đặt sang một bên bàn, liếc sang Thẩm Cố Thanh ở bên cạnh. Vừa phát hiện ánh mắt của đang dán chặt lên Thịnh Ý.

 

Ông Giang tức đến tối sầm mặt: Thằng nhóc tiền đồ .

 

Ông huých Thẩm Cố Thanh một cái:

“Cố Thanh, đây là cô Thịnh.”

 

Đứng một nhân vật lớn như ông Giang, Thịnh Ý vốn căng thẳng, thật sự chú ý thấy trong phòng còn khác, nhắc, cô mới sang.

 

Ánh mắt chạm Thẩm Cố Thanh, Thịnh Ý khẽ hít sâu một . Trời ạ, thật là một đàn ông tuấn mỹ, hai đời cộng , đây là đầu tiên gặp một trai đến thế.

 

Cô thoáng ngẩn , nhanh chóng lấy bình tĩnh.

 

Ông Giang đều thu hết mắt, ông thở dài trong lòng, hai động tâm với , chẳng quá rõ ràng ? Xem thằng nhóc sắp ngã gục tay cô nhóc Thịnh Ý .

 

Thẩm Cố Thanh dĩ nhiên cũng nhận ánh mắt của Thịnh Ý , trong lòng ngọt ngào đến mức như sắp nổi bong bóng, theo bản năng đưa tay sờ mặt : Không cô Thịnh thích gương mặt nữa?

 

Ngồi đó, Thẩm Cố Thanh bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

 

Thịnh Ý thấy trong phòng bệnh của lão Giang còn ngoài, cũng tiện ở lâu, sợ phiền.

 

“Ngài Giang, xin phép , quấy rầy ngài nữa.”

 

Nói xong, cô chuẩn rời , , Thẩm Cố Thanh rõ ràng sốt ruột hẳn lên, nhanh thế.

 

Không hiểu , thấy lòng nặng trĩu, tâm trạng vốn vui vẻ bỗng dưng trở nên khó chịu.

 

Nhìn bóng Thịnh Ý sắp bước khỏi cửa, Thẩm Cố Thanh theo bản năng cất tiếng:

“Ông nội, để cháu tiễn cô Thịnh một đoạn nhé.”

 

Loading...