Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 70: Trong Lòng Con Sẽ Thấy Khó Chịu
Cập nhật lúc: 2025-09-24 05:16:23
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên phía Thịnh Ý, Vương Tố Phân cũng dẫn em trai tới.
Tên em trai của Vương Tố Phân thì cà lơ phất phơ, than phiền:
“Chị, chị đúng là rảnh quá . Có bao giờ thấy đàn bà con gái sinh con mà còn khám cho đàn ông ? Mất mặt c.h.ế.t .”
Người phụ nữ đang tự nhiên thấy lời chồng, trong lòng bất an vô cùng, thầm nghĩ chồng trách hết tội lên đầu .
lúc cô còn đang lo lắng thì thấy Vương Tố Phân vung tay tát mạnh lên em trai bảo bối một cái.
“Cái thằng nhóc thối, mày dám nghi ngờ bác sĩ Thịnh ? Bác sĩ Thịnh mày vấn đề thì tức là mày vấn đề. Với , con thì gì mà mất mặt. Mày chẳng cũng từ trong bụng chui ? Thế nào, mày là từ cánh cửa bới đất chui . Mau yên đó, để bác sĩ Thịnh khám xem mày rốt cuộc chỗ nào .”
Em trai bên nhà đẻ của Vương Tố Phân uất ức lắm, phịch xuống ghế.
“Bác sĩ , , khám đây?”
Thấy em trai la lối om sòm, chẳng chút ý tứ nào, Vương Tố Phân giáng thêm mấy cái bôm bốp lên đầu nó, đánh cho đầu óc ong ong.
Tửu Lâu Của Dạ
Nghe thấy động tĩnh, Thịnh Ý bước . Vương Tố Phân lập tức nịnh bợ kéo ghế cho cô . Sau khi Thịnh Ý xuống, liếc đàn ông đối diện.
“Đưa tay , bắt mạch cho.”
Em trai Vương Tố Phân gương mặt xinh của Thịnh Ý, ngẩn , chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm. Vô thức, thái độ cũng cung kính hơn hẳn. Hắn vội vén tay áo đặt thẳng lên bàn.
Mãi mới sực nhớ , cánh tay còn lớp bùn dơ tích hai tháng rửa. Mặt đỏ bừng, theo phản xạ định rụt tay về.
Thịnh Ý khẽ nhíu mày, lấy khăn tay lót xuống.
Vài phút , Thịnh Ý bắt mạch xong. Vương Tố Phân lập tức hỏi:
“Bác sĩ Thịnh, em trai rốt cuộc ?”
Thịnh Ý mỉm :
“Vợ chồng họ đều thiếu dinh dưỡng, cần bồi bổ thêm, ít nhất mỗi tháng ăn một bữa thịt. Còn nữa, họ quá nóng vội chuyện con, chỉ cần giữ tâm trạng thoải mái, đừng đặt nặng trong lòng, dần dần sẽ thôi.”
Vương Tố Phân thì mơ hồ, nhưng vợ chồng em trai bà thì thở phào nhẹ nhõm.
Không vấn đề ở cơ thể là , thế thì vẫn còn hy vọng con.
Hai vợ chồng em trai Vương Tố Phân dậy chuẩn , nhưng Vương Tố Phân vẫn yên tâm, hỏi thêm:
“Bác sĩ Thịnh, cần kê thuốc ?”
Thịnh Ý lắc đầu:
“Không cần.”
Vương Tố Phân lúc mới yên lòng, vội vã đuổi theo em trai và em dâu.
Trên đường, trong thôn thấy mấy bọn họ liền chào hỏi:
“Tố Phân, bên nhà đẻ sang chơi ?”
Vương Tố Phân che miệng :
“Trời lạnh thế chơi gì chứ, dẫn em trai với em dâu đến nhờ bác sĩ Thịnh khám bệnh. Bác sĩ Thịnh khám giỏi rẻ, cô em chỉ cần giữ tâm trạng thoải mái, chẳng bao lâu sẽ con thôi.”
Nhà đẻ của Vương Tố Phân tuy ở thôn bên, nhưng thôn Tiểu Ngưu vốn nhỏ, cũng nhiều, chuyện nhà ai trong làng hầu như đều . Ngay cả chuyện bên nhà đẻ của ai, nhiều khi trong thôn cũng rõ mồn một.
Ví dụ như chuyện vợ chồng em trai Vương Tố Phân kết hôn nhiều năm mà con, nhiều đều .
Người xong kinh ngạc :
“Thật ? Vậy thì chúc mừng các .”
Vương Tố Phân khách sáo vài câu, dẫn em trai và em dâu .
Người đang phơi nắng bên đường thì xì xào bàn tán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-70-trong-long-con-se-thay-kho-chiu.html.]
“Phải là Tố Phân nhanh trí, đưa nhà đến thôn khám. Hôm cảm lạnh, xa tận thị trấn, tốn hẳn năm đồng bạc. Nếu để bác sĩ Thịnh khám, chắc hai đồng là cùng.”
“Có ai mà nghĩ chứ. mà , nếu bệnh, định sẽ giới thiệu họ đến bác sĩ Thịnh khám. Không đến chuyện rẻ, mà tay nghề còn giỏi nữa.”
Mọi bàn tán ồn ào, thậm chí còn hận thể lập tức chạy gọi đến ngay.
Mà Thịnh Ý thì những chuyện , lúc cô đang cùng mấy Vương Bá Thiên kiểm lượng dược liệu đưa tới.
…
Ngày hôm , khi Thịnh Ý đang khám bệnh cho dân làng thì thấy bên ngoài gọi:
“Bác sĩ Thịnh, tìm cô.”
Thịnh Ý nhíu mày, chẳng lẽ là Lục Kiến Nghiệp bọn họ đến nữa .
Cô bực bội , thấy đến là Mạnh Cẩn Chu, tâm trạng cô càng khó chịu hơn.
“Bệnh viện chuyện gì ?” Thịnh Ý nghĩ chắc là bên bệnh viện việc gấp, nên cố nén giọng mà hỏi.
Mạnh Cẩn Chu lắc đầu:
“Không chuyện bệnh viện. Thịnh Ý, hôm qua cô chú đến tìm cô, cô đối xử với họ thế nào?”
Vừa mở miệng là giọng chất vấn, khiến Thịnh Ý thấy khó chịu trong .
“Xin hỏi chúng quan hệ gì ? Anh dựa dùng cái giọng đó để chất vấn ?” Giọng Thịnh Ý vô cùng lạnh nhạt, còn xen lẫn mấy phần sốt ruột.
Hơi thở của Mạnh Cẩm Chu khựng , cũng ý thức thái độ , liền dịu giọng xuống:
“Thịnh Ý, cô chú vất vả lắm mới một chuyến xa như , cô xin họ một tiếng thì . Cô hôm qua lúc họ bệnh viện, áo quần đều rách cả ?”
Thịnh Ý nhướn mày:
“Vậy thì ?”
Mạnh Cẩn Chu như đ.ấ.m bông, giọng khô khốc, một lúc lâu mới mở miệng nữa:
“Vậy nên cô nên xin họ.”
Thịnh Ý bất ngờ bật , vì sự ngu xuẩn của . Dù , Mạnh Cẩn Chu vẫn vẻ của cô cho ngẩn ngơ. Yến Yến quả thật chẳng thể so với Thịnh Ý, Thịnh Ý quá mức xinh .
“Anh lấy phận gì mà đây với ? Con rể tương lai của nhà họ Lục ?”
Mạnh Cẩn Chu sững một thoáng, phản ứng kịp. Thì Thịnh Ý đang ghen vì quá gần với Yến Yến.
Hắn bất lực đưa tay xoa trán:
“Thịnh Ý, cô hiểu lầm . với Yến Yến quan hệ gì cả. Nếu cô khó chịu thì thể tránh xa cô .”
Thịnh Ý thật sự hiểu nổi mạch não của . Cô cũng phí lời với loại nghĩ mà dùng đầu như thế, âm thầm đảo mắt toan về phòng.
lúc đó, Lục Kiến Nghiệp và Chu Tú Văn cũng tới, bởi họ dẫn theo Lục Yến Yến nên chậm hơn.
Vừa thấy thái độ của Thịnh Ý, Lục Kiến Nghiệp lập tức giận dữ bốc hỏa:
“Thịnh Ý, cô đúng là đứa con ngỗ nghịch! Đây là thái độ gì hả, hôm nay đánh c.h.ế.t cô thì xong, ai cũng đừng hòng cản!”
Lục Yến Yến khổ sở kéo tay áo Mạnh Cẩn Chu, vẻ mặt đáng thương, giọng nức nở:
“Chị ơi, chị xin ba mà. Họ giờ tuổi , chịu nổi chị dày vò thế nữa .”
Chu Tú Văn hung hăng lườm Thịnh Ý một cái, sang dịu dàng với Lục Yến Yến:
“Yến Yến, ai cũng dịu dàng lương thiện như con . Có từ trong xương cốt hư hỏng sẵn .”
Đôi mắt Lục Yến Yến ngân ngấn nước, giọt lệ nơi khóe mắt lăn mà rơi:
“Mẹ, đừng chị như … Trong lòng con sẽ thấy buồn.”