Cố Như dời tầm mắt , ý dịu dàng phát lời mời, "Buổi tối chuẩn sủi cảo mì trắng, cả, cùng đến ăn , coi như là chúc mừng em xuất viện, bà nội cũng ý .”
Đối phương vẻ thiết, chuyện nhẹ nhàng, tràn ngập chân thành.
Mọi đồng loạt về phía Cố lão thái, biểu tình Cố lão thái giống như táo bón, bộ dáng nghẹn khó chịu, nhưng lên tiếng phản bác.
Cố Hải Triều chút do dự cự tuyệt, "Không cần, các tự ăn .”
Bọn họ thịt trứng gà, thức ăn ngon, cần khác bố thí.
Cố lão thái nhất thời xù lông, "Cố Hải Triều, mày ý gì? Tiểu Như đây là thấy tụi mày đáng thương, ngay cả cơm cũng , cho nên gọi tụi mày ăn một bữa ngon, đừng cho mặt mũi mà cần......”
Cố Như thầm kêu một tiếng hỏng bét, ôm lấy cánh tay Cố lão thái, "Bà nội, đừng như , cả thì thôi, lát nữa bưng hai đĩa qua cũng giống .”
Cố Như tai nạn xe cộ, tỉnh liền trọng sinh đến năm mười tuổi, cả đều bức bách.
Tuổi thơ từng u ám là quá khứ mà cô cố ý quên , thể ăn thịt, quanh năm mặc quần áo cũ, ở căn phòng nhỏ âm u chật hẹp, trở thời điểm thật sự là chết.
, khi bà nội lải nhải mắng em Cố Vân Khê, cả cô liền chấn động, Cố Vân Khê!
Có thể , Cố Vân Khê là một vô cùng đặc biệt của Cố gia, nửa đời gán cho danh tiếng ngôi chổi, thế nhân bài xích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-49.html.]
, đối phương là bạch nguyệt quang c.h.ế.t yểu của Bá tổng tuấn, vĩnh viễn thương nhớ.
Toàn bộ Cố gia cũng bởi mag gà chó lên trời, mỗi đều hưởng ánh sáng, tiền đồ , ngay cả em họ như Cố Như của Nhị phòng cũng trở thành thư ký riêng của Bá tổng, chiếu cố ăn uống sinh hoạt thường ngày của , là nữ nhân tiếp cận nhất, tồn tại vô hâm mộ.
tất cả đắc chí, ở trong một câu tuyệt quyết liền vỡ thành từng mảnh.
Nếu tướng mạo của cô và Cố Vân Khê vài phần tương tự, thì bằng một nghiệp cao cấp như cô thể đến bên cạnh tổng giám đốc? Bất quá là vật nhớ mà thôi.
, cô tính là , là di vật mà Cố Vân Khê để , một câu khiến cô điên cuồng.
Cố lão thái tính tình táo bạo, "Bưng cái gì mà bưng? Cứ để cho chúng nó uống gió tây bắc, đây chính là tùy tiện chà đạp tiền, kết cục hiếu thuận trưởng bối, cuộc sống khổ cực còn ở phía , chờ xem chúng nó quỳ xuống tranh phần ăn…”
Sắc mặt Cố Hải Triều khó coi, nhưng lười cãi với bà, dù cũng ý nghĩa.
Anh kéo em trai em gái về nhà.
“Chờ một chút.” Cố Như bỗng nhiên gọi bọn họ , vẻ mặt tươi đưa tới một thanh kẹo cứng, “Chị Tiểu Khê, cái tặng chị ăn, nếm thử , ngọt.”
Thật cô sớm quên bộ dáng của Cố Vân Khê, dù đối phương cũng c.h.ế.t nhiều năm như .
, quan trọng gì ? Cô suy nghĩ cẩn thận, cô là thiên tuyển chi tử ông trời chiếu cố, trọng sinh trở thời thiếu nữ, chính là đền bù tiếc nuối cho cô.