Hắn về phía huyết trì, nhẹ nhàng giơ tay lên, năm đầu ngón tay đều hiện lên một trận bàn nhỏ, dọc theo lòng bàn tay rơi huyết trì, huyết trì như sinh lực, cuồn cuộn từng tầng sóng.
Kỳ Huyên sợ, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ về phía An Vương.
Cố Diệp Phi
An Vương : “Huyên Nhi đừng sợ, phụ lập tức chấm dứt nỗi đau của ngươi, nhanh thôi ngươi sẽ đau khổ nữa.”
Kỳ Huyên ngoan ngoãn gật đầu.
“Ta một câu hỏi.”
Trong mắt An Vương hiện lên chút kiên nhẫn, xoay thì thấy Kỳ Niệm Nhất xoay lưng về phía , giống như vị trí của , vẫn đang hướng về phía đại môn chuyện.
“Tất cả việc, chỉ một việc thể hiểu .” Kỳ Niệm Nhất tự , như đang đắm chìm thế giới của bản .
Nàng chìm xuống sâu hơn một chút, nhưng mặt chút hoảng sợ nào.
“Vì ngươi nhất định mang nàng về cung?”
Trở về tẩm cung nơi từng là của nàng.
“Toà tẩm cung rốt cuộc cái gì thể khiến ngươi lợi dụng mắt của Bạch Trạch để tái tạo trái tim của chính nó?”
An Vương nhẹ hai tiếng: “Không nghĩ tới tên tiểu hoàng đế phàm cũng nhiều đấy, ngay cả bí văn Bạch Trạch cũng , tại giường của tẩm cung cất giấu cái gì?”
Hắn vẫn cho rằng Kỳ Niệm Nhất là Cảnh Đế phái tới ngăn cản kế hoạch của , ném một lọ thuốc huyết trì, huyết trì lập tức sôi lên, chút để ý : “Chủ nhân cũ của toà tẩm cung là Trường Nhạc công chúa, đứa con duy nhất của tiên đế. Đứa bé sinh là một mù, nhưng thiên phú trác tuyệt, căn cốt của nó là niềm mơ ước của tất cả tu sĩ. Ta từng khuyên , chẳng qua là một đứa mù mà thôi, cũng thể kế thừa ngôi Hoàng đế, chi bằng đổi căn cốt của đứa bé sang , thể bảo đảm tên ma ốm là sống lâu trăm tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-130.html.]
Kỳ Niệm Nhất mặt cảm xúc thuật chuyện cũ, tay cầm Phi Bạch, nghiêng một chút, mũi kiếm chỉ chỗ An Vương đang .
“ tiên đế là một tên ngốc, dù thế nào cũng đồng ý chuyện , thậm chí còn thiêu huỷ cấm thuật đổi cốt bọn cùng lấy .”
An Vương , “Sau còn nảy ý tưởng kỳ lạ, chữa khỏi bệnh của con gái, con gái mù bẩm sinh, gì khả năng chữa khỏi, nhưng trong cuốn ghi chép về cấm thuật Ma tộc mà bọn lấy nhắc tới một biện pháp.”
An Vương , bỗng cảm thấy chút buồn : “Ngươi thứ bổ dưỡng nhất đời là gì ?”
Hắn chỉ hướng phòng ngủ của hoàng đế, thần bí : “Là long khí đó.”
“Long khí dưỡng , Dục Triều tồn tại gần ngàn năm, long khí nuôi dưỡng mảnh đất thể khiến tu sĩ Nguyên Anh cảnh chạm lông tóc tiểu hoàng đế, rõ ràng chỉ là một phàm mà thôi!”
An Vương hài lòng Kỳ Niệm Nhất nhốt trong trận pháp , chỉ thể đầm lầy chậm rãi cắn nuốt, lòng : “Ngươi hỏi vì mang Huyên Nhi hồi cung? Bởi vì chỉ nơi mới thể giúp thành công tái tạo trái tim của Bạch Trạch, chỉ nơi mà thôi.”
Hắn chỉ xuống chân, nơi ban đầu là chiếc giường của Kỳ Niệm Nhất.
“Tên tiên đế ngu ngốc dùng m.á.u đầu tim của thuốc dẫn, vẽ một trận pháp thể hồi sinh vật chết, chỉ m.á.u dính long khí mới thể điều .”
“ thể tưởng , thể chữa khỏi mắt cho con gái, ngược còn chiếm món hời.”
Ánh mắt An Vương về phía Kỳ Huyên tràn đầy tham lam: “Một đôi mắt thể đủ chứ, chỉ trái tim tôn sùng là chí bảo mới thể giúp vũ hóa phi thăng.”
Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt .
Nàng ôm ngực, m.á.u chảy trong tim mang theo cơn tức giận thể kiềm chế lan khắp cơ thể.
Thông thường, nàng sẽ bình tĩnh đó mới cầm kiếm.