“Ngươi bế quan xong ?”
Việc nàng Nam Cảnh, bộ Thương Hoàn chỉ vài đến, những khác đều cho rằng nàng chỉ bế quan thôi.
Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Đang đường bế quan đây.”
Lục Thanh Hà: “........Chuyện bế quan mà còn thể đường đến ?”
Hắn thêm nữa, một đoạn thời gian gặp, thể của cường tráng lên ít , những đường nét cơ bắp đẽ lộ khỏi bộ đồng phục đơn giản của tử tạp dịch.
Làn da đen đôi chút, trở thành màu lúa mạch khỏe khoắn, nếu quen thấy dáng vẻ của hiện tại, chắc chắn sẽ nghĩ là một võ tu chớ chẳng là một trận pháp sư .
“Đại sư , cơ thể của khỏe mạnh hơn nhỉ, định khi nào sẽ chuẩn chữa trị linh mạch cho ?” Kỳ Niệm Nhất hỏi.
Không chỉ nàng, chính Lục Thanh Hà càng hơn.
Ôn Hoài Du bình thản : “Không vội, còn thiếu hai vị thuốc dẫn nữa.”
“Thuốc dẫn?” Kỳ Niệm Nhất và Lục Thanh Hà cùng đặt một câu hỏi, “Thiếu cái gì nữa?”
Sản vật ở Thương Hoàn phong phú vô cùng, Linh Hư Tử , chuyện chữa trị cho Lục Thanh Hà, cá nhân Linh Hư Tử sẽ chịu trách nhiệm.
Cố Diệp Phi
Một cường giả thiên thu tuế như Linh Hư Tử, còn là chưởng môn Thương Hoàn nữa, thế mà cũng thể hai thứ đồ đó . Là bảo vật trời đất gì thế?
Lục Thanh Hà sửng sốt chớp mắt một cái, nhanh nhảu : “Nếu là thứ khó tìm đến , thế để truyền tin hỏi sư tôn nhé, xem ở Thượng Dương Môn , ?”
Thương Hoàn tuy mạnh, nhưng Thương Dương môn bọn họ cũng là tông môn lớn, truyền từ bao đời đấy, vẫn một ít của cải.
Ôn Hoài Du: “Một là nội đan của hung thú thượng cổ ngàn năm, còn hai là Vô Cấu Hoa.”
Lục Thanh Hà nghẹn họng.
Bất đắc dĩ lên tiếng: “Hung thú thượng cổ, còn ngàn năm? Hung thú thượng cổ sớm tuyệt chủng ở đại lục của chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-439.html.]
Ôn Hoài Du chỉ lạnh nhạt : “Không , đó chỉ là do ngươi tìm chúng ở thôi.”
Ánh mắt dần hướng về phía Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc, lập tức ý thức .
Hung thú thượng cổ, ở Nam Cảnh .
Vài ngày nàng còn rừng, gặp là hung thú thượng cổ đấy.
Nghe thấy nàng tung tích của Hung thú thượng cổ, khiến sắc mặt của Lục Thanh Hà nhẹ nhàng hơn phần nào, tiếp: “Thế Vô Cấu Hoa là cái gì từng qua bao giờ đấy.”
Hôm nay hiểu Ôn Hoài Du kiên nhẫn vô cùng, giải thích: “Là loại hoa chỉ thể sinh trưởng trong bí cảnh, nhưng là bí cảnh bảo vệ bởi tiên nhân thượng cổ, và, mỗi một bí cảnh chỉ nở duy nhất một bông, khi hái, trong vòng ba ngày, linh khí đều sẽ tiêu tan hết.”
Lục Thanh Hà càng buồn bực: “Bí cảnh của tiên nhân thượng cổ? Trị cái bệnh của tiêu tốn ít bảo vật nhỉ, đem bán cũng chẳng đủ mua.”
Bí cảnh của đại lục hiện giờ, cái nào thể so sánh với cảnh giới của tiên nhân.
Đôi mắt Ôn Hoài Du sâu hun hút, ý vị thâm trường : “Chúng dùng bí pháp định vị lâu mới tìm một cái đang ẩn sâu trong các đám mây, mấy trăm năm nay nó chính là tình cờ xuất hiện, nhất định đạt đến tiêu chuẩn của Tiên Nhân.”
Nghe thế, m.á.u tò mò của Kỳ Niệm Nhất và Lục Thanh Hà đồng loạt nổi lên.
“Là Bí Cảnh do vị tiền bối tiên nhân nào để thế?”
Ôn Hoài Du lắc đầu: “Không của tiên nhân, cũng của tiền bối.”
— — “Là Thần Chỉ.”
Hắn nhàn nhã nhấp một ngụm , : “Nghe là bí cảnh do Bạch Trạch để .”
Trong lòng Kỳ Niệm Nhất lập tức xao động, ngước đầu, đối diện với đôi mắt của Phi Bạch.
Bọn họ đều thể hiểu ý tứ của đối phương.