Trang Bất Phàm khó hiểu : “Hàn ca, nàng bác bỏ mặt mũi của như , trông giống như thông cảm cho nàng là như thế nào?”
Ngọc Sanh Hàn xoay cụp mắt xuống, che giấu sát ý phức tạp nơi đáy mắt, trong giọng chút tự giễu.
“Không, là ngưỡng mộ nàng.”
Một đêm , Kỳ Niệm Nhất và Vân Nương tâm sự thỏa thích một phen, thức trắng đêm ngủ.
Sáng sớm hôm , Vân Nương tự dâng lên một tấm bản đồ miêu tả tỉ mỉ địa hình thế núi Vô Vọng Hải và phân bố của bầy yêu thú.
Tấm bản đồ của Vân Nương thấy tinh tế hơn bản đồ mà Tiêu Dao Du bán.
Tiêu Dao Du ở một bên giậm chân kháy.
“Kế hoạch của Kỳ tiểu nương tử tuy chút mạo hiểm, nhưng nếu thể thành công, chắc chắn sẽ là sự việc trọng đại từ lúc khai thiên lập địa đến nay của Vô Vọng Hải.” Vân Nương xuất thần về phía hướng bắc, “Ta cũng từng chút gì đó, phát hiện hết thảy đều trở nên vô nghĩa, chỉ thể ở bảo vệ tòa thành , thể sống thêm một ngày thì sẽ bảo vệ thêm một ngày.”
Kỳ Niệm Nhất nữ nhân mặt.
Mất thị lực, mất Thiên Nhãn, thứ nàng thấy là đốm sáng thuộc về Vân Nương, vòng ngoài là màu đỏ nhạt, ở giữa chỉ còn màu xám trắng ảm đạm, ngay cả ánh sáng nàng cũng vẻ buồn tẻ sức sống.
“Chưa từng nghĩ sẽ đổi tất cả những thứ ?” Kỳ Niệm Nhất hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-45.html.]
Vân Nương xoay , chỉ hỏi nàng: “Tiểu nương tử, tin phận ?”
Cố Diệp Phi
Nàng đợi Kỳ Niệm Nhất trả lời, tự : “Ta cũng từng tin phận, nhưng đó phát hiện, cái gọi là thiên mệnh , cho phép tin, bất kể là giãy dụa như thế nào cũng sẽ vận mệnh cuốn lấy, đẩy quỹ đạo định.”
“Muội xem, những phong ấn sống trong Vô Vọng Hải như chúng , là một đám Thiên Đạo vứt bỏ ?”
Vân Nương đến câu cuối cùng, trong giọng chỉ còn sự mệt mỏi: “Chúng vốn dĩ cũng nơi . Chẳng qua bởi vì khi đó lời đồn một vài phàm nhân yêu thú quấy nhiễu, đúng lúc cách nơi khá gần, tuổi trẻ sức lớn, cảm thấy tất cả những chuyện bất bình trong thiên hạ đều thể giải quyết dựa nhiệt huyết bản , cho nên mới đến đây, cứu giúp dân nơi khỏi miệng của yêu thú.”
“Không ngờ rằng chuyến dám rời , cũng rời nữa .”
Vân Nương mờ mịt mặt trời treo cao, buồn bã : “Có đôi khi sẽ nghĩ, tu sĩ chúng ban đầu tới nơi đều là vì cứu mà đến, vì những Thiên Đạo vứt bỏ, còn đồng bào vứt bỏ như thế.”
Sau khi đình chiến, hai tộc nhân yêu cuối cùng cũng nhận Vô Vọng Hải gì đó , vì thế hợp lực với niêm phong nơi , đám cũng thể rời nữa, chỉ thể chờ đợi kỳ hạn trăm năm, sẽ từng tốp tu sĩ bên ngoài , thứ bọn họ cũng chỉ là hồn binh mà đám tu sĩ hóa thành khi c.h.ế.t mà thôi.
Tác giả lời :
Giải thích về đôi mắt của bé Niệm xíu nhen. Mắt của nàng ba trạng thái khác .
Trạng thái bình thường, là mắt thường mà dùng bất kỳ linh lực nào, chính là mù thật sự, thấy vật sống sẽ là các loại đốm sáng, đường và vật c.h.ế.t thì sẽ chẳng thấy cái gì cả, cho nên nàng về cơ bản cũng phủ nhận khác mù.
Khi sử dụng linh lực, mắt sẽ thể vật bình thường.
Lúc mở Thiên Nhãn, thể thấy lai lịch và xuất đỉnh đầu khác.