“Thôi.” Kỳ Niệm Nhất ngửa đầu rót thêm một ngụm rượu, đó : “Gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó thôi.”
Cách đó xa một đoàn xe khác, Tống Chi Hàng từ cửa sổ nhô đầu động tác của Kỳ Niệm Nhất, cũng xoay lên đỉnh xe, xa xa vẫy tay với Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất đưa bình rượu lên coi như đáp .
Cố Diệp Phi
Thượng Quan Hi ấn giữa mày: “Ngươi đúng, cũng chỉ thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.”
Nàng khựng , hít sâu : “Mấy ngày là do quá căng thẳng.”
Kỳ Niệm Nhất thoáng liếc mắt nàng một cái, thấp giọng : “Có cần giúp ngươi giải quyết mấy của đoàn xe ?”
Người mà nàng chính là mấy theo từ Thượng Quan gia, ước chừng là thủ hạ của lão gia chủ của Thượng Quan gia và thủ hạ của ca ca Thượng Quan Hi đây, vẫn luôn phục nàng lắm, gần đây vẫn luôn đang một ít động tác nhỏ.
Thượng Quan Hi lạnh nhạt : “Không cần, giữ bọn họ còn tác dụng khác.”
Bên , Nhiễm Chước nhanh chóng ngự tới bên cạnh đoàn xe Tống gia, xách cổ áo của Tống Chi Hàng kéo từ đỉnh xe trở về trong xe.
Sau khi Tống Chi Hàng nhét trở , cạn lời : “Ngươi gì .”
Nhiễm Chước lạnh lùng : “Mất mặt.”
“Người là phong lưu bừa bãi, ngươi là dáng vẻ khó coi.”
Tống Chi Hàng: “…”
Hắn hít sâu một , nhịn : “Ngươi giải thích cho xem bốn chữ dáng vẻ khó coi liên quan gì tới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-459.html.]
Nhiễm Chước liếc xéo , trả lời.
Lúc , còn càng nhiều đoàn xe xuất phát đến Lạc Anh Thành.
Lúc Kỳ Niệm Nhất thành là hoàng hôn.
Bầu khí của Lạc Anh Thành và nơi khác quá giống .
Cho dù là ít phàm nhân cư trú ngoài thành, cũng khói lửa nhân gian gì, vốn là thời gian lao động về nhà dâng lên khói bếp, nhưng trong thành đường ít.
Khắp nơi thể thấy ký hiệu hoa Lạc Anh chín cánh, ký hiệu coi như là tượng trưng của Bạch Trạch, dùng để cung phụng.
Kỳ Niệm Nhất là một yên, khi đoàn xe của Thượng Quan gia thì Thần Điện cho bọn họ sắp xếp chỗ ở, nàng với Thượng Quan Hi dạo trong thành, cũng chỉ một ngoài.
Thời gian cấm ban đên của Lạc Anh Thành còn tới, đường cũng nào đường, Kỳ Niệm Nhất dạo trong thành một hồi, phát hiện phân chia trong ngoài Lạc Anh Thành chỉ là nhằm phàm nhân.
Phàm nhân nội thành, nhưng của Thần Điện thể tự do bên trong ngoài thành.
Mấy ít ỏi đường một phần đều là phụ trách tiếp đãi tham gia Thánh Huy Hội.
Đi một vòng, nàng cũng chỉ phát hiện một tiệm mì còn mở, cho nên thuận thế xuống gọi một chén mì chay.
Bà chủ của quán mì là một bà lão gương mặt hiền từ, lúc lão bà bà bưng mì lên thì ha hả : “Hôm nay nhiều xa lạ thành, tiểu nương tử dạo Lạc Anh Thành của chúng thì vẫn chờ tới ban ngày, buổi tối sẽ ai.”
Kỳ Niệm Nhất cầm chiếc đũa, tò mò : “Sao ngài thành hôm nay?”
Lão bà bà : “Chúng ở Lạc Anh trong thành lâu , liếc mắt một cái là thể phân biệt ai là tiên nhân, ai là phàm nhân, ai là trong thần điện. Giữa mày của tiểu nương tử trong sáng ngay thẳng, thấy chính là một tiên nhân tu vi tầm thường, tiên nhân trong thành của chúng ít ăn đồ ăn của phàm nhân chúng , đánh giá tiểu nương tử là mới tới nơi đây nếm thử mới mẻ.”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu một cái: “Thì là thế. Vì Lạc Anh Thành tới buổi tối sẽ ai ?”