“Cũng hẳn.” Dịch Thừa An híp mắt ngáp một cái, “Bởi vì từng đáp ứng một , mang thanh kiếm nguyên vẹn trao tay nàng.”
Hướng mà ngón tay chỉ đến chính là Kỳ Niệm Nhất.
Minh Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm.”
Nàng nàng giận dữ giơ kiếm c.h.é.m tới, nhưng khi kiếm phong kịp rơi xuống, phát hiện một thanh kiếm lặng yên một tiếng động lơ lửng mặt.
Toàn kiếm màu đỏ đậm, kiếm nhẵn nhụi trong suốt, cực kỳ tinh xảo xa hoa.
Thanh kiếm bay tới mặt nàng ăn vạ chỗ khác, bay tới bay lui, chặn hết tất cả các đường tấn công của Minh đại tiểu thư.
Dịch Thừa An nén : “Thanh kiếm tên Phi Hồng, thích những mỹ nhân tính tình nóng nảy, Minh đại tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Hắn tỏ rõ lập trường của , những còn bắt đầu kiêng dè thấy rõ.
Sức nặng của tu sĩ Nguyên Anh khác với hai tu sĩ Kim Đan cảnh.
Trong lúc hai bên đang giằng co quyết liệt, Kỳ Niệm Nhất dường như cảm nhận gì đó bèn , thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của Ngọc Sanh Hàn.
Cố Diệp Phi
Hắn vắt Lậu Ảnh Xuân bên hông như , ngược nơi đó chỉ nửa miếng ngọc.
Ngọc Sanh Hàn từ khi nào tới lưng nàng, ghé sát gần hỏi bằng giọng nhỏ: “Ngươi nhất định lấy thần kiếm ?”
"Đương nhiên."
"Đáng tiếc, cũng ." Ngọc Sanh Hàn : "Hoặc thể , Tiên Minh cũng ."
Đầu tiên về chính , đó nhắc đến Tiên Minh, đây là đang âm thầm tách rời liên hệ giữa và Tiên Minh.
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt .
"Chỗ nay chỉ và ngươi chân tướng kiếm của Vân Dã, giao dịch ?" Ngọc Sanh Hàn như đang dụ dỗ nàng: "Vị hôn thê... của ."
Trong lúc bọn họ chuyện, thêm nhiều hồn binh từ trung bay tới, dừng phóng thích nguyên thần, một vài hồn binh cẩn thận thăm dò thử tu sĩ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-70.html.]
Vân Giác ngẩn một loạt cây châm dài kích thước đồng đều mặt , nhẹ nhàng vươn tay chạm .
Dường như thấy tiếng khẽ truyền đến từ trung, đó những cây châm dài hóa thành ánh sáng chui trong cơ thể .
Thậm chí mấy kiếm tu lúc còn đang giằng co, lúc mặt bọn họ đều kiếm bay tới.
Cảnh tượng khác gì lễ nghiệp với quy mô lớn.
Ngọc Sanh Hàn khẽ: "Ta kiếm tu, mấy hứng thú với thần kiếm, nhưng nếu những thanh kiếm cất giấu ở đây là Lậu Ảnh Xuân, mà là thần kiếm trong truyền thuyết, thì ngươi xem, khi nào bọn họ sẽ bất chấp tất cả để tranh đoạt ?"
Đương nhiên là .
Kỳ Niệm Nhất nhỏ: "Ngươi giao dịch như thế nào?"
"Ta sẽ giữ bí mật, đồng thời giúp ngươi lấy thần kiếm, còn ngươi... Sau khi lấy thần kiếm giải trừ hôn ước với , xóa bỏ Đồng Tâm Khế."
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn hiện lên nụ tà mị, cứ như đang hỏi Kỳ Niệm Nhất: Thế nào, giữa thần kiếm mà kiếm tu đều theo đuổi cả đời và mạng sống của , ngươi sẽ chọn cái nào?
Kỳ Niệm Nhất lẳng lặng một lúc, mở miệng : "Được."
Trên mặt Ngọc Sanh Hàn chút kinh ngạc, dường như thể tin rằng nàng thật sự vì một thanh kiếm mà từ bỏ mạng sống.
Cùng lúc đó, Trang Bất Phàm thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, vội vàng kéo tay áo Ngọc Sanh Hàn : "Hàn ca, minh chủ ..."
Ngọc Sanh Hàn thản nhiên trả lời: "Chuyện liên quan tới ngươi, đừng lên tiếng."
Trang Bất Phàm sốt ruột tới mức đầu đổ mồ hôi, thấy vẻ mặt Ngọc Sanh Hàn u ám thì chậm rãi nhếch môi: "Một lời định."
Bên , Minh Nhiên còn đang chiến đấu với thanh trường kiếm đỏ thẫm, liệt nữ sợ triền kiếm, Kỳ Niệm Nhất cảm thấy trong thời gian ngắn nàng sẽ trốn .
Mà những kiếm tu khác ở đây, một đang phân vân giữa linh kiếm đưa tới mặt và kiếm của Vân Dã, một khác bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm thần kiếm.
"Lậu Ảnh Xuân là một thanh kiếm gỗ, một thanh kiếm đặc biệt như thế, tất nhiên dễ thấy."
"Ngươi tìm bên xem."