Lão xong, khom bái Kỳ Niệm Nhất, cất cao giọng : “Khẩn cầu Kỳ kiếm chủ, thuận theo thiên mệnh, hiến tế Thâm Uyên, cứu thiên hạ khỏi biển lửa.”
Ánh mắt Mặc Vô Thư trở nên lạnh lùng, đang định chắn Kỳ Niệm Nhất, thấy Kỳ Niệm Nhất bước từng bước đến mặt Ngọc Hoa Thanh.
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt lão: “Hành động của Ngọc minh chủ, thật đúng là tiểu bối hổ.”
Nàng quanh bốn phía, trông thấy vô đôi mắt mệt mỏi, bi thống, thờ ơ hoặc d.a.o động.
Ngay tại lúc họ thấy gánh vác Thiên Mệnh thực sự xuất hiện, trong đôi mắt họ dấy lên hy vọng, ai là ngoại lệ.
Kỳ Niệm Nhất khẽ , nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ mới thật sự hiểu , ba chữ chúa cứu thế rốt cuộc gánh vác bao nhiêu trách nhiệm.”
Khóe miệng Ngọc Hoa Thanh hiện lên nụ hài lòng, đang tiếp thì Kỳ Niệm Nhất ngắt lời.
Kỳ Niệm Nhất lão chằm chằm, ý vị thâm trường : “Ngọc minh chủ chắc chắn gánh vác Thiên Mệnh... là ?”
Ngọc Hoa Thanh khẽ nhíu mày: “Việc hơn hai mươi năm kết luận, nào gì chắc chắn.”
Lão nghi ngờ : “Chẳng lẽ Kỳ kiếm chủ hiến tế, đang kéo dài thời gian cho ?”
Những lời của lão như là mồi lửa trong lòng , đám nữa xao động bất an.
Kỳ Niệm Nhất cũng nhanh chậm đáp: “Niệm Nhất ý đó, chỉ là hoài nghi phận gánh vác Thiên Mệnh của mà thôi.”
Nàng về phía Thiên Cơ Tử sắc mặt tái nhợt, Diệu Âm đỡ bước ở cách đây xa, nàng cao giọng :
“Nếu Quỷ Cốc Thiên Cơ Tử các hạ cũng mặt, bằng để Thiên Cơ Tử các hạ đoán mệnh một nữa, xác nhận phận gánh vác Thiên Mệnh.”
“Như thế cũng để cho an tâm, như thế nào?”
Ngọc Hoa Thanh nàng chằm chằm một lát, trong lòng vì một chút bất an.
mắt bao , lão thể từ chối yêu cầu chính đáng như thế, lão liền đáp ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-748.html.]
Thiên Cơ Tử gỡ tay Diệu Âm, một bước đến giữa Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Hoa Thanh.
Tinh Trần Sa quấn quanh đôi mắt tăng thêm vài phần thần bí.
Dưới lòng bàn tay lơ lửng một cái thước trắc tinh thật lớn, xung quanh vô chùm , thước trắc tinh ngàn vạn ngôi lúc sáng lúc tối, riêng chỉ hai ngôi đặc biệt sáng ngời.
Hắn mặc niệm pháp quyết, ngón tay biến hóa cực nhanh, tính toán cũng theo đó biến động, cuối cùng rải rác ở thước trắc tinh, hóa thành một đạo kim đồng hồ.
Vô chùm và ngôi chạm đến nỗi lòng của ở đây.
Sau một trận d.a.o động huyền diệu, cây kim đồng hồ ngưng tụ từ tính toán nhanh chóng xoay tròn thước trắc tinh, hoa cả mắt.
Kim đồng hồ lắc lư hồi lâu, rốt cục chậm rãi dừng .
Cố Diệp Phi
phương hướng nó chỉ cho ở đây khiếp sợ thôi.
Trong ánh mắt bối rối và tức giận của Ngọc Hoa Thanh, Thiên Cơ Tử ho nhẹ một tiếng và :
“Quỷ Cốc trộm thiên cơ, vận mệnh đều sắp đặt, tất cả kết quả hiện thước trắc tinh.”
Hắn Ngọc Hoa Thanh mỉm nhẹ nhàng:
“Người gánh vác Thiên Mệnh rõ ràng là ngài đó, Ngọc minh chủ.”
Tình thế đổi nhanh đến mức ai kịp phản ứng.
Ánh mắt đảo qua đảo giữa Kỳ Niệm Nhất, Ngọc Hoa Thanh và cả Thiên Cơ Tử, ba đều là những uy tín trong giới tu chân, tình huống bây giờ bọn họ nhất thời nên tin tưởng ai.
Khi Ngọc Hoa Thanh thấy kết quả, sắc mặt lão tối sầm .
Hai mắt lão mịt mờ bão táp, ánh mắt lão gắt gao chằm chằm Thiên Cơ Tử, một lát khôi phục dáng vẻ ngày thường, mỉm bình tĩnh: “Thiên Cơ Tử các hạ đang đùa .”
Ngọc Hoa Thanh gằn từng chữ : “Hai mươi lăm năm , chưởng môn Quỷ Cốc, Thương Hoàn, Thanh Liên Kiếm Phái, Cô Sơn, Tây Châu Minh gia tề tụ ở Tiên Minh, là ngươi đoán mệnh, chính miệng ngươi cho bọn gánh vác Thiên Mệnh vì ứng kiếp mà sinh, năm năm sinh ở Tây Kinh Hoàng Đô tại Dục Triều của Trung Châu.”