Giọng của nàng vang lên trong tai Văn Ly Giang như là một quy tắc nào đó thể cưỡng , khiến lão thể khống chế tư duy của .
Loại cảm giác như ai đó đang lật xem từng trang ký ức của khiến Văn Ly Giang cảm thấy buồn nôn.
Ánh mắt lão trống rỗng, năng lực thần thông của Kỳ Niệm Nhất, màu sắc của bộ linh hồn nhạt nhiều.
Cố Diệp Phi
Tạ Thiên Hành một màn , cảm xúc trong mắt biến hóa nhanh chóng, vô cùng giãy giụa.
Không qua bao lâu, Kỳ Niệm Nhất mới buông tay , vẻ đáp án mong .
Văn Ly Giang như thương nặng, cả linh hồn đều mờ nhạt tới mức chỉ còn một cái bóng.
Linh hồn của lão và Tạ Thiên Hành còn chút mảnh linh hồn nhỏ, vì bèn cơ thể Tạ Thiên Hành đang đảm nhiệm vật dẫn ôn dưỡng.
Trước khi , Kỳ Niệm Nhất đầu Tạ Thiên Hành, nhét cho một tờ giấy.
Trong tờ giấy một pháp quyết, Kỳ Niệm Nhất nhỏ giọng : “Sớm muộn cũng một ngày lão sẽ cùng hủy diệt với Thâm Uyên, đây là cách để lão rời khỏi cơ thể ngươi.”
Nói xong, bóng dáng nàng biến mất trong bóng đêm.
Cuộc chuyện Vẫn Tinh Phong cũng sắp tới hồi kết thúc.
Khi toạc phận , Vô Nhai Kiếm Tôn cũng đoán , hôm nay chắc chắn dễ dàng thả .
Lão bằng giọng khàn khàn: “Chuyện thoát khỏi Thâm Uyên lên kế hoạch bao nhiêu năm.”
Vô Nhai Kiếm Tôn : “Thực sự là bao lâu, dù đối với chúng mà , bên trong Thâm Uyên sự đổi về thời gian.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-779.html.]
Ánh mắt lão phức tạp: “Lại tiếp, thể trở thành duy nhất tỉnh táo trong hàng ngàn hàng vạn linh hồn hấp thu cũng là bởi vì ngươi.”
Mặc Vô Thư kinh ngạc.
“Bởi vì ngươi xuống Thâm Uyên, c.h.é.m g.i.ế.c vô yêu ma quỷ quái, cảm nhận kiếm khí của ngươi.”
Vô Nhai Kiếm Tôn lòng bàn tay của , bàn tay của tên công tử ca Văn Tân Diễn sống trong nhung lụa giống bàn tay kiếm tu của lão, một lớp kén dày.
“Tất cả những thể tiêu vong, linh hồn Thâm Uyên hấp thu đều sẽ quên chuyện quá khứ, ý thức, thần trí, ký ức, chân chính biến thành một con rối gỗ Thâm Uyên thao túng.”
“ bất kể quên chuyện gì nữa, cũng sẽ quên Thương Lãng kiếm.”
Là kiếm pháp đích lão sáng chế , đánh thức một sợi linh thức của lão.
Mặc Vô Thư một trấn áp Thâm Uyên 20 năm, là kiếm khí ngày qua ngày của đánh thức Vô Nhai Kiếm Tôn.
“ lúc khi đó năng lượng bên trong Thâm Uyên suy giảm, ác niệm quấn quanh phai nhạt hơn chút, mới thể dần dần ý thức của bản , lấy ký ức của ngày xưa.”
Nói xong, biểu cảm của Vô Nhai Kiếm Tôn trở nên trịnh trọng: “ cảnh cáo ngươi, đừng bởi vì một ngoại lệ là mà ôm mong đợi gì về những linh hồn trong Thâm Uyên . Ngay từ ngày đầu tiên khi Thâm Uyên hấp thu, bọn họ trở thành vật của Thâm Uyên, chẳng khác gì với lũ yêu ma quỷ quái và Ảnh Họa cả.”
“Trong vòng mấy trăm năm, ngày ngày đều ngâm trong nỗi ác niệm thể nuốt chửng cả cái đại lục, thể biến một bình thường thành ác quỷ. Huống chi là một vài linh hồn thần trí.”
Vô Nhai Kiếm Tôn trầm giọng : “Nếu mà gọi bọn họ là linh hồn của đồng bào, chi bằng gọi bọn chúng là những ác niệm thuần túy sẽ chính xác hơn.”
Ánh mắt Mặc Vô Thư đen tối lập lòe, dậy rời , canh cửa phòng, hỏi câu hỏi mà vẫn luôn hỏi .
“Sư tôn, ngài luôn kháng cự tới gần Thâm Uyên, những việc cho chúng , là bởi vì c.h.ế.t thêm một nữa, đúng ?”