linh hồn mà cố chấp hướng tới về phía , mà về hướng của Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất thấy linh hồn đó tới gần chỗ , trong mắt mang theo nụ cao ngạo, giống như dáng vẻ lúc nàng nhảy xuống Thâm Uyên .
"Ẩn... Ẩn Tinh." Kỳ Niệm Nhất với vẻ chắc chắn: "Là ngươi ?"
Đối phương khẽ gật đầu với nàng.
Giữa các nàng cách thời gian mấy trăm năm, từng chân chính gặp mặt, nhưng Kỳ Niệm Nhất nhận kiếm ý của Ẩn Tinh ở trong mộng, thấy cảnh Ẩn Tinh giãy giụa cầu sinh khẳng khái chịu chết, nên nàng thấy ơn kính nể .
Phía Ẩn Tinh còn mấy hồn phách khác mà Kỳ Niệm Nhất từng gặp qua, cả nam lẫn nữ, đều cảm nhận thần lực Bạch Trạch Kỳ Niệm Nhất nên chậm rãi tới gần nàng.
Ẩn Tinh xoay quanh Kỳ Niệm Nhất đánh giá một vòng, vươn tay chạm Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt cảm nhận một phen, mới nhẹ giọng : "Cảm ơn ngươi mang xương cốt của về."
Nàng giơ tay xoa đầu Kỳ Niệm Nhất, cũng chỉ là hư ảnh của linh hồn vuốt ve đỉnh đầu Kỳ Niệm Nhất chứ thật sự chạm .
Cuối cùng tay của Ẩn Tinh dừng giữa mày Kỳ Niệm Nhất, ấn nhẹ lên giữa mày của nàng.
Kỳ Niệm Nhất cảm giác một cỗ lực lượng ấm áp truyền đến từ chỗ mi tâm, áp chế những thở bạo loạn trong cơ thể nàng xuống.
Phía Ẩn Tinh là vài linh hồn xa lạ khác.
Kỳ Niệm Nhất từng gặp bọn họ, nhưng bọn họ giống như Ẩn Tinh, ấn nhẹ giữa mày của Kỳ Niệm Nhất, để ấn ký ấm áp.
Ý đáy mắt Ẩn Tinh trở nên dịu dàng và bình thản, nàng chăm chú Kỳ Niệm Nhất, nhẹ giọng : "Làm tồi."
Mặc dù rõ nhưng Kỳ Niệm Nhất đoán phận của những linh hồn khác.
Là những gánh vác Thiên Mệnh khác hy sinh ở Thâm Uyên trong một ngàn năm qua.
Bọn họ dùng năng lực huyết mạch để trấn áp Thâm Uyên, mang đến ngàn năm yên cho đại lục.
Thân thể tiêu vong, linh hồn Thâm Uyên hấp thu, vĩnh viện trói buộc bên trong Thâm Uyên.
Bất tử, nhưng còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-802.html.]
Mãi cho tới hôm nay.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất cảm giác trái tim bình tĩnh lâu bắt đầu d.a.o động, khiến vành mắt của nàng cay cay, nàng đầu để nén xuống.
Nàng những từng gánh vác vận mệnh giống như , đầu tiên cảm nhận rõ ràng rằng cho dù cuộc đời vô thường, thiên đạo vô tình thì con vẫn thể xông một con đường sống từ trong đó.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, chạy một*.
(*Một câu trong Kinh Dịch của Trung Quốc, nghĩa là gì là tuyệt đối, cảnh khó khăn luôn một cách để giải quyết.)
Niệm Nhất, một.
Nàng thật sự trở thành một đó.
Ẩn Tinh giống như cảm nhận một ánh mắt nóng rực khác, nàng theo hướng đó sang, thấy một nam tử cao gầy hai mắt màu xám, chằm chằm nàng .
Nàng chút khó hiểu, nhưng cũng tiếp tục chú ý tới đối phương quá nhiều.
Thời gian của bọn họ còn nhiều nữa.
Sự dịu dàng cuối cùng phía Thâm Uyên, dùng một cái ôm của Ẩn Tinh kết thúc.
Trước khi rời , Ẩn Tinh cho Kỳ Niệm Nhất một cái ôm.
Kỳ Niệm Nhất vươn tay ôm , rõ ràng mặt chỉ là một linh thể hư vô, nhưng cũng vẫn khiến nàng cảm nhận sự chân thật.
Bọn họ dùng cái ôm để từ biệt.
Cuối cùng Ẩn Tinh và tất cả các linh hồn của những gánh vác Thiên Mệnh khác, đều hướng về phía thiên địa mênh mông.
Hồn trở về.
Bạc Tinh Vĩ vẫn theo hướng Ẩn Tinh rời , mãi đến khi ngôi đại diện cho nàng biến mất khỏi tầm mắt của .
Một thoáng kinh hồng thời niên thiếu của , đối với nàng mà , cũng chỉ giống như bèo nước gặp của một đứa con nít.