Nàng một một kiếm, đối mặt với gần trăm đối thủ, mặt chỉ nghiêm túc, hề sợ hãi.
Đáng tiếc.
Ngọc Sanh Hàn nữa cảm thấy như .
Thật sự đáng tiếc.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất cũng suy nghĩ của Ngọc Sanh Hàn lúc , đương nhiên cho dù cũng chỉ tùy tiện một chút mặc kệ.
Nàng tu hành cho tới nay, mỗi một bước đều là dựa sức .
Không cần khác nàng thương tiếc.
Nàng nhắm mắt , vô ngọn lửa mắt ngừng nhảy múa trong lòng nàng, nàng nắm trường kiếm Phi Bạch, cảm nhận mỗi một chấn động của nó.
Khi mở mắt , trong mắt nàng chỉ còn sự bình tĩnh.
Mỗi một đạo kiếm phong mắt, trong mắt nàng giống như chậm, nàng thể thấy rõ lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang trung, cũng thể thấy hàng ngàn bọt nước b.ắ.n từ mũi kiếm Phi Bạch, tựa như hàng ngàn mũi kim bén nhọn chực chờ xông lên.
Thức thứ tư —— Kinh Đào Phách Ngạn.
Sóng dữ cuồn cuộn ngày đêm đánh bờ.
Trước đây khi nàng dùng chiêu thức đều sẽ đổi thành trọng kiếm Trầm Uyên, như thế thể mang đến uy lực cường đại.
hiện tại, Kỳ Niệm Nhất cảm thấy kiếm Phi Bạch mặc dù tính là to rộng, mà thể phát huy uy thế tựa như núi cao sừng sững.
Một kiếm, chỉ cần một kiếm đủ phản kích bộ kẻ địch, thậm chí còn chặt đứt ý đồ của tám gã kiếm tu tranh đoạt Phi Bạch với nàng.
Sắc mặt tám cực kỳ khó coi.
Kiếm tu gãy kiếm chẳng khác nào đánh gãy cột sống.
Nàng thể bẻ gãy kiếm bọn họ, cũng thể g.i.ế.c .
Điều chứng tỏ hiện tại bọn họ còn thể ở đây là nàng nhân từ, hạ thủ lưu tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-82.html.]
Người vây xem kinh hô hết đợt đến đợt khác.
“Uy thế còn mạnh hơn đây gấp mấy .”
“Chẳng lẽ thần kiếm thật sự nhận chủ ngay lập tức?”
“ là thể tin .”
Trong tám , kẻ chật vật đến mức ngay lập tức phất tay áo rời , kẻ nhặt thanh kiếm gãy lìa đất, khom hành lễ với Kỳ Niệm Nhất.
“Cảm tạ đạo hữu, đạo hữu thể trở thành chủ nhân của thần kiếm là xứng đáng.”
Tám gã kiếm tu cầm đầu đánh cho tan tác, Ngọc Sanh Hàn mang theo Trang Bất Phàm rời , những còn , phát hiện cũng gì để tranh đoạt, cũng lục tục chắp tay từ biệt.
Cách thời gian rời khỏi Vô Vọng Hải còn hai canh giờ, cả đám tản nhanh, chỉ trong chốc lát cũng chỉ còn mấy bọn họ.
Tiêu Dao Du tay ôm theo một đám yêu thú ấu tể lời, hành động bất tiện, bế đứa thì đứa bỏ chạy, nàng chật vật theo : “Các ngươi dù gì cũng chờ một chút chứ.”
Mộ Vãn nắm tay gấu trúc Yêu Hoàng, lưng vác trường đao do Lãng Hà hóa thành, Kỳ Niệm Nhất liếc mắt sang cũng hỏi nhiều.
Nam nhân vết sẹo mặt dù chỉ duyên gặp vài , nhưng cuối cùng cũng như ước nguyện, khi báo thù đoàn tụ cùng vợ con.
Tạ Thiên Hành thu hồi Phần Thiên Vân Đồ, khác còn kịp hỏi đến cuối cùng lấy hồn binh gì.
Chỉ chính , Giang lão mỗi ngày đều giáo huấn , đến cuối cùng trở thành một dấu vết thể phai mờ, chỉ cần nhớ tới thì sẽ nhịn xé rách nó, để một vết sẹo trong lòng.
Kiếm Phàn Minh Nguyệt của Sở Tư Niên vây xem.
Không vì , mà là vì thanh kiếm thật sự quá .
Đẹp đến mức giống như kiếm mà một kẻ chẳng khác gì cục đá hôi hám trong nhà xí như Sở Tư Niên sẽ dùng.
Thanh kiếm dường như cất giấu ánh trăng rực rỡ, kiếm vẽ một đường cong trong suốt, khi vung kiếm sẽ lấp lánh sóng trăng.
Cho dù là sở hữu nhiều kiếm như Kỳ Niệm Nhất cũng nhịn nhiều thêm một cái.
“Phàn Minh Nguyệt thật sự là một thanh kiếm .” Lúc nàng thêm vài thì thấy giọng của Phi Bạch kéo dài bên tai, chậm rãi ngân từng tiếng: “Nguyên của thanh kiếm là nhất Vô Vọng Hải, hóa thành kiếm, đương nhiên cũng thành thanh kiếm nhất.”