Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:34:29
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây cũng không phải lần đầu Đoàn Lăng hỏi vấn đề này, khi còn ở Dương Trừng, vì Diệp Tuyên hắn cũng từng hỏi một lần.

Lần trước mới trải được cái chăn cho ấm, đã bị ép vào tường hỏi “có phải cậu đang cặp kè với ai khác không”, Tạ Ninh khi ấy cũng không đường hoàng gì cho cam.

Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~

Giờ thì khác, rõ ràng Đoàn Lăng đang sốt đến lú luôn rồi. Mắt thì đỏ hoe, mơ màng như phủ một lớp sương, đuôi mắt lại còn hồng hồng, trông chẳng khác gì hoa đào dính sương sớm.

Nhưng dù có sốt cũng không được nói nhăng nói cuội bôi nhọ danh dự người ta chứ!?

“Tôi không có!”

Chỉ hơi sững người đúng nửa giây, Tạ Ninh đã hất tay Đoàn Lăng ra, mạnh tay đặt tay lên trán hắn kiểm tra, vừa chạm vào một cái đã giật nảy mình: “Tê… Mau đến bệnh viện nhanh!”

Cái nóng này đến mức có thể nấu trứng gà được!

Hiện tại đã gần 7 giờ, Đoàn Lăng liệu có thể cứ thế đợi hơn một giờ nữa không? Buổi chiều cũng chẳng thấy gọi điện thoại, chẳng lẽ hắn nghĩ là cậu sẽ không thể phản ứng kịp hay sao?!

Này thiêu đến độ có thể nấu trứng gà!

 Càng nghĩ càng đau đầu, Tạ Ninh hít sâu hai cái, tự ép mình bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía đầu hẻm.

"Người tài xế đâu? Chúng ta đi tìm ông ấy trước."

Cuộc đánh nhau kết thúc nhanh chóng, nhưng sức lực đã cạn kiệt, Đoàn Lăng lúc này giống như một cỗ máy cần nghỉ ngơi, phản ứng cũng chậm đi hai nhịp.

Bị chạm vào trán, hắn nhíu mày tỏ vẻ ngốc nghếch, ngay lập tức càng thêm bực bội, hất đầu lên: "Đừng có đụng vào tôi!"

Tạ Ninh: “...”

Ngày thường Đoàn Lăng tính tình khó ưa, ít nhất còn sẽ nghe hắn nói gì đó, nhưng hiện tại Đoàn Lăng lại làm cậu có cảm giác như đang trò chuyện với một đứa trẻ cứng đầu.

“Ha.” Cậu đỡ trán, lùi lại: “Vậy cậu tự đi đi, tôi không dìu nữa, nhưng chúng ta phải ra ngoài trước đã.”

Nếu cứ thế này thì cậu và Đoàn Lăng sẽ không thể tránh khỏi mối quan hệ rắc rối, giờ cậu chỉ muốn đưa vai chính đi bệnh viện, nhưng vai chính lại còn làm mặt giận, cậu thật sự không biết phải làm sao.

“Tôi đi xem tài xế đỗ xe ở đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-112.html.]

Dứt lời, cậu đẩy Đoàn Lăng để đi, nhưng vừa quay người đã bị kéo lại.

Lần này, lực tay của đối phương rõ ràng đã yếu đi nhiều so với lúc trước.

Đoàn Lăng ấn bờ vai của cậu, mái tóc rối bù theo từng hơi thở phập phồng, che khuất đi vẻ mặt khó đoán, nhưng lại không thể giấu được mùi hương tăng lên, như thể nhiệt độ cơ thể đang làm nó bay hơi đi vậy.

Tạ Ninh chỉ có thể nhìn thấy khoé miệng của hắn cong lên, châm biếm: “Không có? Vậy cậu vì sao lại nghĩ tới việc chia tay?”

Tạ Ninh: “?!”

Sao vai chính lại biết hắn đang nghĩ tới chia tay?! Chẳng lẽ là do hắn đã nói quá rõ ràng trước đó?

Tạ Ninh trợn mắt, lại kinh hãi mà nhìn hắn, lúc này đối với vai chính, chỉ số thông minh của hắn lại có một nhận thức mới.

Tạ Ninh trợn mắt, lại sững sờ nhìn hắn, lúc này, với vai chính, cậu lại bắt đầu nhận ra một điều mới mẻ về chỉ số thông minh của hắn.

Sau một lát, cậu xoay tròn mắt, cảm thấy nếu Đoàn Lăng cứ tiếp tục ép phải nói ra điều này, thì lúc này cũng là cơ hội tốt để nói thật.

Hắn thật sự đã nghĩ tới chuyện chia tay, đến mức cảm giác như hỏa thượng đuôi lông mày (ý nói cảm giác rất cấp bách, gấp gáp).

Cùng với việc cốt truyện đang tiến triển nhanh chóng, lại thêm chuyện ngoài ý muốn xảy ra đêm nay, mọi tín hiệu đều cho thấy không thể tiếp tục kéo dài. 

“Đúng là tôi có nghĩ tới việc chia tay.”

Ánh mắt cậu chợt lóe lên, cúi xuống nhìn mũi chân, người tỏ tình Đoàn Lăng chính là nguyên chủ, vì tránh sau này bị ghi hận, cậu quyết định nói rõ: “Tôi đã từng nói qua một lần rồi, bởi vì cậu nên không ai chịu nói chuyện với tôi.” 

“Còn chưa tính tới việc rất nhiều người cảm thấy tôi không vừa mắt, tôi bị quăng sang Nam Cao. Hôm nay còn bị đánh, cậu cảm thấy là bởi vì sao?” 

Ở trong mắt vai chính, cậu chỉ là một công cụ hình người, trừ những lúc có công dụng, vai chính căn bản không thèm để ý đến sống hết của cậu.

Trong truyện gốc, vai chính căn bản không để ý đến bất cứ thứ gì, hắn không thiếu thứ gì, cái gì cũng có thể có được, nguyên nhân chính là như vậy, ngược lại lại không muốn gì, cũng không thèm để ý đến điều gì.

Biết rõ đây đều là chuyện bình thường, nhưng khi việc bản thân bị đưa tới Nam Cao, trong lòng Tạ Ninh cảm thấy bực bội không thôi.

Công cụ hình người đúng là không có chút quyền lợi con người nào!

Loading...