Núi xa mờ ảo như ánh mắt trong veo của ai đó, ánh   như phủ lên lớp băng mỏng bên dòng suối lặng, dịu dàng mà lạnh lẽo, như một đóa hoa cao ngạo giữa đời thường.
 
“Lo chuyện bao đồng  gì?”
 
Tựa tay  lan can cầu thang, Đoàn Lăng  lượt liếc  từng  trong phòng khách, cuối cùng ánh mắt dừng   Tạ Ninh –  đang cố gắng thu  , như   bản  biến mất. Đoàn Lăng  nhíu mày, nhẹ giọng hừ một tiếng: “Phiền.”
 
Chưa đến nửa phút , quản gia  vội vàng dẫn theo mấy bác sĩ tư đến, ai nấy mồ hôi nhễ nhại, nhưng  ai dám tiến lên . Nhóm Hàn Khiên   xa, cứ  vòng quanh,  Đoàn Lăng như thể  là nguồn lây của một loại virus siêu cấp nguy hiểm nào đó.
 
Tạ Ninh  đó, chẳng còn thiết tha gì nữa, trong lòng chỉ mong nhanh  "bốc " khỏi đây càng sớm càng . Ngay khi ý nghĩ đó  thoáng qua, bờ vai  bỗng nhẹ bẫng – cả   một lực đẩy nhẹ về phía .
 
Tạ Ninh ngạc nhiên ngẩng lên, chỉ kịp  thấy một nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của Đoàn Lăng, khuôn mặt  trông  vẻ  mệt mỏi.
 
“Đưa   về .”
 
......
 
Bị đưa về nhà họ Đoàn, Tạ Ninh bỏ luôn bữa tối. Gói kẹo  định mang lên lầu tặng cũng quên béng mất. Tối đó, uống vài viên thuốc cảm,  cứ như thể  tự ép  ngủ bằng cách ho đến mức ngất .
 
Trốn biệt ở trường Nam Cao hai ngày, cuối cùng cũng  thoát   phận, kịch bản  định sẵn vẫn kéo   trở . Cậu rốt cuộc vẫn va  mạch truyện, thậm chí còn gặp  những nhân vật nam phụ mà  chẳng hề  dây . Đến giờ, ánh mắt của Hàn Khiên và Cố Tử Chân lúc rời  vẫn khiến lòng Tạ Ninh bất an, như thể đang cầm d.a.o chĩa   lưng.
 
Thế nhưng so với những chuyện đó, điều khiến  bận tâm hơn là Đoàn Lăng rốt cuộc   những gì? Là  chuyện chia tay? Hay chỉ đơn giản là    bắt nạt?
 
Và còn nữa… cái nụ hôn đó… Rốt cuộc là ?
 
Chẳng lẽ vì   chuyện quá nhiều, nên  bịt miệng? … còn cái thói sạch sẽ nghiêm ngặt  thì ?
 
Chuyện   đúng lý lẽ chút nào!
 
Ngày thứ ba  khi  trao đổi đến trường Nam Cao, Tạ Ninh đầu óc đầy dấu chấm hỏi,   học  lạc thần, suốt cả đường đến lớp cứ ngẩn ngơ như  mất hồn.
 
 mà chuyện  thì chẳng thấy , chuyện xui  cứ thế mà nhân đôi.
 
Mơ màng lững thững  tới cổng trường, Tạ Ninh  ngờ  chạm mặt hai  mà  tưởng   gần như quên mất, Diệp Tuyên và em trai  , Diệp Mạo.
 
Vừa  thấy Tạ Ninh, sắc mặt vốn  tái nhợt của Tiểu Mạo lập tức trắng bệch như tuyết, cả  co rút , nép hẳn về phía  lưng Diệp Tuyên, đến cả vạt áo cũng run lên khe khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-114.html.]
 
Tạ Ninh: “...”
 
Sao tự dưng   cảm giác  như kiểu nhân vật phản diện trong truyện ? Rõ ràng là   từng chạm  Tiểu Mạo dù chỉ một ngón tay.
 
Hai ngày nay, Tạ Ninh   mấy học sinh ở Nam Cao kể  rằng Tiểu Mạo đang điều trị trong bệnh viện. Kết quả là  khi  chuyển tới Nam Cao, Tiểu Mạo liền xuất viện. Đến giờ cũng chẳng rõ rốt cuộc ai mới là  xui xẻo hơn trong chuyện .
 
Phản ứng của Tiểu Mạo khiến Diệp Tuyên cũng chú ý đến Tạ Ninh. Hai  chạm mắt , biểu cảm đều mang theo chút ngượng ngùng.
 
Vì chuyện liên quan đến Đoàn Lăng, mối quan hệ giữa họ vẫn  thể xem là bình thường. Tạ Ninh cũng   nên bắt chuyện thế nào, ngược  là Diệp Tuyên mở lời .
 
“Cậu   ở đây?”
 
Tạ Ninh ngẩn : “ là học sinh trao đổi mà?”
 
Chuyện  Dương Trừng   khắp nơi ,  Diệp Tuyên  trông như chẳng  gì ?
 
Tạ Ninh liếc  Tiểu Mạo phía   , chẳng lẽ suốt kỳ nghỉ qua,  vẫn  từng   trường học?
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
 
“Trao đổi sinh? Cậu chia tay với Đoàn Lăng  ?” Diệp Tuyên tròn mắt kinh ngạc, nhưng ngay  đó  cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: “Chuyện đó  liên quan gì đến .”
 
Cuộc trò chuyện giữa hai   thu hút  ít ánh mắt soi mói từ xung quanh. Lo lắng sẽ   chuyển mối thù từ Tạ Ninh sang những học sinh khác của Dương Trừng, Tạ Ninh khẽ gật đầu với Diệp Tuyên    thêm gì nữa.
 
Nếu bệnh tình của Tiểu Mạo   chuyển biến ,  lẽ   sẽ  còn bám riết lấy Đoàn Lăng nữa. Huống hồ, theo cốt truyện, Tiểu Mạo   còn tìm đến cái chết. Lúc đó, đến cả Mạnh Kỳ Cửu cũng  thể cứu   .
 
Chỉ mới qua một đêm, sân bóng rổ  sân thể dục     đổi. Một sân bóng mới toanh, sáng choang bất ngờ xuất hiện giữa sân, trông như thể từ một chiều  gian khác đột ngột  chuyển đến,   lạc lõng giữa khung cảnh xung quanh.
 
Nghe  nếu   vì thời gian quá gấp, nhóm Cố Tử Chân còn đang định dựng hẳn một sân bóng rổ trong nhà ngay giữa sân trường.
 
Tại lớp 12, phòng học lớp 2, Khương Trầm Ngư đang cầm một bộ đồng phục mới tinh của Nam Cao, khoa tay múa chân khoe với Mạnh Kỳ Cửu.
 
Thấy Tạ Ninh bước , gương mặt đang vui vẻ của   chợt đơ , chẳng còn chút vẻ cà lơ phất phơ  nụ  toe toét thường ngày nữa. Mạnh Kỳ Cửu chỉ khẽ  đầu , như  khi, giơ tay chào .
 
“Hôm nay  đến muộn đấy,  kịp lúc.”
 
Cậu nhận lấy bộ đồng phục từ tay Khương Trầm Ngư  tiện tay đặt lên bàn Tạ Ninh. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tạ Ninh, Mạnh Kỳ Cửu khẽ cong khóe mắt,  giải thích: “Đồng phục đấy,  quên  ? Hiện tại  là học sinh Nam Cao.”