Tạ Ninh ngạc nhiên: “Tôi á?”
Mạnh Kỳ Cửu gật đầu: “Ừ, cậu thay đi. So với bộ đồng phục của các cậu thì thoải mái hơn nhiều.
Đồng phục của trường Nam Cao là kiểu rộng rãi, dễ vận động, rất giống với bộ thể dục mà cậu từng mặc trước đây. Chất liệu nhẹ, thoáng khí, dùng mặc đi học hay trong giờ thể dục đều tiện. So với bộ vest của Dương Trừng - vừa ôm sát, vừa cứng nhắc – thì đúng là bộ này dễ chịu hơn hẳn.
Về chuyện thoải mái hay không, Tạ Ninh thật ra cũng không quá bận tâm. Có điều hiện giờ đang học ở Nam Cao, bộ đồng phục này chẳng khác nào tâm điểm chú ý, thu hút không ít ánh nhìn không mấy thiện cảm từ đám học sinh xung quanh.
“Cảm ơn cậu.”
Vẫn còn khá sớm trước giờ vào lớp, Tạ Ninh duỗi tay nhận lấy bộ đồng phục. Dưới ánh mắt dò xét của đám người Mặt Búp Bê, cậu chân thành nói lời cảm ơn với Mạnh Kỳ Cửu.
Ngay ngày đầu tiên đến Dương Trừng, Tiểu Mạo đã thay đồng phục rồi. Mà theo như tình hình ở Nam Cao, đến cả bàn ghế cũng chưa chuẩn bị cho cậu thì có lẽ bộ đồng phục này cũng là do Mạnh Kỳ Cửu nhờ người xin giùm.
Hôm nay, cậu nhất định phải lấy lại công bằng!
Thay xong bộ đồng phục mới, dưới ánh mắt không hiểu sao có chút vui vẻ của Mạnh Kỳ Cửu, Tạ Ninh ngồi xuống. Khi cậu liếc qua thấy sách giáo khoa Toán trên bàn, ánh mắt khựng lại một chút.
Đây là chỗ ngồi của Mạnh Kỳ Cửu… Vậy mấy hình vẽ mấy nhân vật kỳ quặc trong sách chắc cũng là do cậu ấy vẽ rồi.
“Mạnh Kỳ Cửu…” Sau nửa ngày lưỡng lự, đến chiều, Tạ Ninh cuối cùng không nhịn được, quay đầu hỏi: “Cuốn sách Toán của cậu, tớ thấy…”
Chưa kịp nói xong, Mạnh Kỳ Cửu vừa mới còn đang lim dim như sắp ngủ bỗng bật dậy như lò xo. Anh đứng lên quá nhanh, gây ra một tiếng động lớn khiến cả lớp đều quay lại nhìn.
“Diêu Tứ!”
Đầu Húi Cua với mặt mày bầm tím vừa bước tới cửa lớp đã khựng lại khi nghe tiếng gọi đó.
Ánh mắt của nó chuyển sang nhìn Tạ Ninh. Biểu cảm của Diêu Tứ biến đổi rõ rệt, lúc trắng bệch, lúc tái xanh, miệng bật ra một câu chửi thề không kịp kiềm lại: “Đm…”
“Tốt lắm! Con mẹ nó, mày đánh xong còn đi mách! Mày không hiểu quy củ à!”
Diêu Tứ hôm nay xin nghỉ nửa ngày, giờ vừa từ bệnh viện trở về. Tạ Ninh chợt nhìn thấy nó, ánh mắt cũng dần lạnh xuống.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Ở góc lớp, chỗ mấy cây gậy bóng chày dựng sau cửa sổ, thiếu mất một cây.
Tối qua Tạ Ninh không nhìn rõ mặt người kia, nhưng câu nói “Diêu Tứ” của Đoàn Lăng thì cậu nghe rất rõ. Hôm nay nhìn thấy Diêu Tứ phản ứng bất thường, lại còn băng kín ngón tay, mọi chuyện trong đầu bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không khí trong lớp dần trở lại yên tĩnh. Vài học sinh nhỏ giọng xì xào. Nhìn bộ dạng Diêu Tứ với mấy vết băng trắng quanh tay, không khó để đoán là hôm qua nó đã bị dạy cho một trận ra trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-115.html.]
Ban đầu, Tạ Ninh chỉ vô thức liếc qua Diêu Tứ, rồi theo phản xạ lảng sang chuyện khác. Không ngờ lại “vô tình” đào ra được thêm manh mối.
Mạnh Kỳ Cửu nheo mắt lại, nhấn từng chữ:
“Mày nói… đánh xong?”
Diêu Tứ lùi về sau hai bước, trong lòng chỉ hận không thể quay ngược thời gian. Biết thế sáng nay đã chẳng đến lớp!
“Tao… tao đánh một trận với Đoàn Lăng! Thì sao?!”
“Đoàn Lăng?”
Ngoài dự đoán của nó, Mạnh Kỳ Cửu nhìn có vẻ như vẫn chưa biết sự thật, Diêu Tứ thầm nghĩ chẳng lẽ cậu không đi mách à?
Mắt đảo nhanh như chớp, ưỡn cổ bịa đặt: “Tao chỉ định tìm Đoàn Lăng gây chút chuyện thôi, cho nó một cú bằng gậy! Không đánh Bánh Bao Đậu!”
“...”
Tạ Ninh sững người quay lại nhìn, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Hôm qua rõ ràng là Diêu Tứ lao thẳng về phía cậu, dáng vẻ chẳng khác nào muốn đánh thật, vậy mà giờ lại có thể đổi trắng thay đen nhanh như vậy, biến thành “chỉ nhằm vào Đoàn Lăng”?
Tuổi mười bảy, mười tám… đúng là cái tuổi bốc đồng, ra tay không biết nặng nhẹ. Nếu hôm qua cú đó của Diêu Tứ thật sự đánh trúng vào sau đầu cậu thì hậu quả khó lường.
Lúc đỡ lấy Đoàn Lăng, Tạ Ninh còn nhớ rõ cậu ấy luôn cố tránh cánh vai bên trái, không biết vết thương ra sao. Nhưng bây giờ Đầu Húi Cua lại dám ăn nói xằng bậy!
Khương Trầm Ngư nghe vậy liền cười cợt, liếc Diêu Tứ từ đầu đến chân rồi buông lời châm chọc: “Chỉ vung có một gậy, mà mày thành ra thế này hả?”
“Liên quan quái gì đến mày?! Có giỏi thì mày đi thử vung một gậy xem!”
Diêu Tứ thẹn quá hóa giận, trừng mắt ném cho Tạ Ninh một ánh nhìn cảnh cáo, nó chắc chắn cậu sẽ không nói lung tung nên chỉ hậm hực quay về chỗ ngồi.
“Ê ê, Diêu con nhím, kể rõ xem nào!” Khương Trầm Ngư hứng thú dúi mặt lại gần, giọng đầy tò mò: “Mày đánh kiểu gì? Sao lại bị phản đòn? Ngón tay mày làm sao thế kia?”
Lớp 12/2 trường Nam Cao, hai đứa bô bô không coi ai ra gì, luyên thuyên việc đánh vai chính, hấp dẫn không ít người vểnh tai lên lắng nghe.
Chỉ cần nghe thấy cái tên “Đoàn Lăng”, ánh mắt Mạnh Kỳ Cửu liền cụp xuống. Vừa nghe tối qua Tạ Ninh và Đoàn Lăng ở bên nhau, vẻ mặt hắn lập tức lạnh đi, chẳng còn chút hứng thú nào để tiếp tục truy hỏi.