Xác nhận Tạ Ninh không bị thương chỗ nào, Mạnh Kỳ Cửu vẫn hỏi thêm một câu:
“Không bị đánh chứ?”
Từ xa, Diêu Tứ đang toe toét khoe khoang gì đó với Khương Trầm Ngư, trông vô cùng đắc ý. Tạ Ninh không trả lời, chỉ im lặng, móc điện thoại ra gọi điện thoại dưới ánh nhìn chăm chú của Mạnh Kỳ Cửu.
Cậu sớm đã hiểu rõ đây là một thế giới trong truyện.
Với thân phận hiện tại, bị một vài nhân vật để mắt đến là chuyện hoàn toàn bình thường. Dù là bạo lực học đường hay mấy chiêu trò vặt vãnh, trong lòng Tạ Ninh cũng không gợn lên bao nhiêu cảm xúc. Với cậu, những thứ đó chỉ là chi tiết tất yếu trong dòng chảy cốt truyện.
Giống như việc nguyên tác xây dựng Đoàn Lăng là kiểu nhân vật "vạn người mê", đã là bạn trai của nhân vật trung tâm, thì mọi kịch bản rắc rối theo sau cũng đều nằm trong dự đoán. Bảo cậu phải nhiệt tình phản kháng? Không có rảnh. Việc duy nhất cậu có thể làm là cố gắng hạ thấp chỉ số “thù hận” xuống mức thấp nhất có thể. Huống hồ, cậu chẳng có kỹ năng đặc biệt hay bàn tay vàng gì, lại còn vướng một đống chuyện rắc rối.
Nếu tạm gác cốt truyện chính sang một bên, thì cậu trước nay luôn nhẫn nhịn, vâng theo mọi thứ thực ra cũng chỉ đang cố gắng giữ cho mọi chuyện yên ổn. Mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tuân theo những gì đã được sắp đặt. Rốt cuộc thì, nếu không phải Cố Tử Chân, không phải Hàn Khiên, thì sớm muộn gì cũng sẽ có người khác xuất hiện. Loại mâu thuẫn này cứ thế mà nối tiếp nhau không dứt. Phản kháng chẳng thay đổi được gì. Muốn giải quyết tận gốc, cách duy nhất chỉ có thể là… chia tay.
Thế nhưng, giống cái tên Đầu Húi Cua này không có quan hệ gì với vai chính, cũng chỉ là một vai pháo hôi không đầu óc không nguy hiểm thôi.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Trước đó, khi còn chưa rõ quan hệ giữa cậu và Đoàn Lăng là gì, thì cái tên Đầu Húi Cua kia đã muốn đ.ấ.m cậu một trận rồi.
Nam Cao là nơi duy nhất mà vũ lực lúc nào cũng trong tầm tay, đúng là không thiếu những tình huống như thế.
Chỉ trong hai ngày đầu tiên đến trường, Đầu Húi Cua đã lãnh liền hai trận đòn. Trên người chỗ nào cũng thâm tím, chưa kể ngón tay còn bị thương nặng đến mức phải quấn đầy băng gạc.
Đánh nhau ở trường học không phải là lựa chọn sáng suốt. Nhưng nếu nhớ lại chuyện hôm đó Mạnh Kỳ Cửu thẳng tay dằn mặt đám kia ngay tại lớp, thì xem ra ở Nam Cao, chuyện như thế cũng chẳng bị trừng phạt gì nghiêm trọng. Cùng lắm… là Tạ Ninh bị đưa trả về Dương Trừng thôi.
“Mày đừng nhìn tao như vậy. Hôm qua Đoàn cẩu cũng có ngon lành gì đâu. Hắn hôm nay còn chưa dám đi học cơ mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-116.html.]
Bị Đoàn Lăng nhận ra, Diêu Tứ chẳng những không rút lui mà còn lớn tiếng khoe khoang khắp nơi. Hắn bịa chuyện y như thật, ba hoa rằng hôm qua đã đánh Đoàn Lăng thê thảm cỡ nào. Nhưng bỗng nhiên, không khí trong lớp học đang ồn ào lại trở nên im lặng lạ thường, đến mức giọng hắn nghe còn rõ hơn cả chuông trường.
Khương Trầm Ngư đang nghe chuyện thì há hốc nhìn về phía sau hắn. Đến mức gói đồ ăn vặt trên tay cũng rơi xuống bàn lúc nào không hay.
“Mày choáng hả?”
Lớp học đóng kín cửa, theo lý thuyết thì không có gió. Vậy mà Diêu Tứ lại nhạy cảm nghe được tiếng gió vút qua sau lưng. Hắn giật mình quay đầu lại, chỉ kịp thấy cây gậy bóng chày phóng thẳng vào mặt, gần như theo kiểu dán sát vào da mà bay tới đập trúng vai hắn một cách chuẩn xác.
Tối qua đối phương ra tay không hề nương lực, nên lần này Tạ Ninh cũng chẳng khách sáo mà dùng toàn lực đáp lễ.
“Áaa… mẹ ơi đau! Tạ đại ca tha mạng!!” Diêu Tứ ôm vai tru lên một tiếng, hoàn toàn không kịp phòng bị. Hốc mắt tức thì đỏ lên vì đau.
Lần gần nhất cậu đánh người cũng là năm sáu bảy tuổi rồi, động tác thì lạ đời hết chỗ nói. Tạ Ninh mặt mày tái mét, yên lặng nhìn Diêu Tứ đang ôm vai, thiếu điều lăn đùng ra sàn vì đau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Diễn gì mà lố dữ vậy?”
Cậu đâu phải kiểu như Đầu Húi Cua thường xuyên đánh nhau, sức cũng khoẻ như trâu. Hôm qua chính mắt thấy Đoàn Lăng mới chỉ hơi gằn giọng một cái, Đầu Húi Cua đã không kịp kêu một tiếng, quay đầu chạy trối c.h.ế.t rồi.
“Cái hẻm đó tuy hơi khuất thật, nhưng vẫn có camera giám sát. Cậu nói bậy cái gì vậy?”
Vẫn là gương mặt hiền lành, vô hại như mọi ngày nhưng tay thì cầm chặt cây gậy bóng chày, hoàn toàn không ăn nhập. Khương Trầm Ngư ngồi gần nhất, nghe vậy thì cằm suýt rớt xuống bàn.
Dù Đầu Húi Cua có tiếng là không được lòng người, nhưng so với một “sinh vật lạ” như Tạ Ninh, hắn vẫn thuộc dạng có m.á.u mặt. Một bên ngón tay đang bị thương, bên kia bả vai thì vừa ăn trọn một cú gậy bóng chày, Diêu Tứ bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, cả người đau đến run rẩy.
Sau vài giây im lặng căng thẳng, cả lớp bùng nổ tiếng bàn tán. Vài người trong lớp 12-2 liếc nhìn nhau, thấy Mạnh Kỳ Cửu vẫn ngồi sững như tượng, không nói một lời, liền bắt đầu lục tục kéo về phía trung tâm sự việc, vây quanh Tạ Ninh.
Có người cười nhạt, nửa đùa nửa mỉa: “Đoàn Lăng ít ra còn biết giả vờ là bị đánh trước rồi mới ra tay. Mày thì tốt rồi, đập thẳng giữa lớp cho bọn tao xem. Tưởng Nam Cao bọn tao không có ai à?”