Thứ năm trôi qua bình lặng, không có gì đặc biệt.
Diêu Tứ hôm đó không có mặt, còn Tạ Ninh vì bị cảm nên trông hơi mệt mỏi, chẳng có hứng thú xem náo nhiệt gì. Dù vậy, không khí ở trường Nam Cao bắt đầu thay đổi, mọi sự chú ý dần chuyển từ những chuyện linh tinh hôm qua sang trận bóng rổ ngày thứ sáu sắp tới.
Buổi tối tan học, Lý Lỗi đúng giờ có mặt trước cổng trường Nam Cao để đón người.
Thấy biển số xe quen thuộc, Tạ Ninh lập tức thấy căng thẳng. Cậu vừa nghĩ thầm chẳng lẽ tin tình báo của Hà Mạn Quyển lại sai bét, thì lúc đến gần mới phát hiện trong xe không có Đoàn Lăng, chỉ có mỗi tài xế Lý Lỗi ngồi bên trong.
Từ khi Tạ Ninh bị Diêu Tứ bám theo, Lý Lỗi bị giao nhiệm vụ đón cậu mỗi ngày. Dù hôm qua không nhận được thông báo gì, hôm nay anh vẫn đánh liều lái xe từ trường Dương Trừng sang Nam Cao.
Nghe nói Lý Lỗi vốn định đến trễ một chút, Tạ Ninh thì đang choáng đầu vì cảm.
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
“Đang lang thang nghiện ngập ở bãi rác đấy à?”
Bị Lý Lỗi nhìn đầy mong đợi, Tạ Ninh đành chậm rãi bước lên xe, không còn cách nào khác ngoài việc nói đại một câu: "Chỉ nghỉ học một ngày thôi mà, cũng đâu đi đâu xa đâu."
“Đừng nói mấy câu vô nghĩa.”
Cho rằng Đoàn Lăng vì Cố Tử Chân mà không muốn quay về Dương Trừng, Tạ Ninh đang định hỏi thì thấy hắn bỗng nhíu mày, giọng căng thẳng: “Âm thanh đó là gì vậy? Mẹ nó, ai đang ở cạnh cậu đấy?!”
Qua micro, giọng người bên kia nghe như đang nghẹt mũi, như là tiếng khóc.
Rồi có ai đó ở đầu dây bên kia hoảng hốt quát lên: “Cái gì?! Lý Lỗi chưa đón được cậu à?! Cậu đang ở đâu? Nói vị trí nhanh!”
Rõ ràng là nghe được tên mình, Lý Lỗi ngồi ở hàng ghế trước giật b.ắ.n cả người, quay lại nhìn với vẻ kinh hoàng.
Bị phản ứng của Lý Lỗi làm giật mình theo, Tạ Ninh cầm điện thoại, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng. Cậu lắp bắp: “Tôi, tôi đang ở trên xe mà.”
“Vậy thì cậu khóc cái…!”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, nhưng như thế cũng đủ để Đoàn Lăng hiểu rõ mọi chuyện.
Làm nửa ngày, vai chính lại tưởng cậu bị người khác đánh nữa.
“Tôi không khóc.”
Gương mặt đang căng thẳng dần dần dịu lại, qua cơn bối rối, khóe môi cậu hắn không kìm được khẽ cong lên một chút: “Hôm nay tôi bị cảm, nên giọng nói hơi kì kì…”
Nói đến đây, cả hai đầu dây điện thoại bỗng rơi vào im lặng một cách kỳ lạ.
Một lúc sau, Tạ Ninh khẽ hít vào một hơi, Đoàn Lăng thì như nổi cáu mà dập máy cái rụp.
Từ gương chiếu hậu, Lý Lỗi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trắng trẻo của Tạ Ninh lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức đập đầu vào lưng ghế phía trước.
Anh không nhịn được khẽ lắc đầu, thời gian lâu như vậy rồi, không bị nhiễm mới là lạ.
Đã hơn một tháng rồi, còn gì mà phải ngại nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-122.html.]
……
Tối thứ năm, bình thường học sinh tan học là về hết, nhưng đội bóng rổ chủ lực của Nam Cao lại tự động tụ tập ở lớp 12-3.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
“Năm nay vẫn là con mèo cam đó dẫn đội hả?” Khương Trầm Ngư vừa l.i.ế.m đầu bút vừa cười cợt: “Năm ngoái nó còn bị đánh đến phát khóc cơ mà?”
Đầu Ngựa hừ lạnh: “Mày thích ăn cá đến mức thấy mèo cũng muốn đ.â.m à?”
“Mèo cam thì đáng yêu quá còn gì, tất nhiên là phải ‘nựng’ một cái mới đúng bài.”
Ân Thanh - móng tay màu hồng - chen vào: “Đừng vội nổ sớm quá, nghe nói năm nay Lăng Nhi cũng ra sân đấy.”
“Mẹ, cái giọng điệu mày nói như kiểu mê trai c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống ấy. Đoàn Lăng thì có cái vẹo gì, nó biết chơi bóng chắc?”
“Thằng đó đánh lộn còn đẹp trai ngời ngời, lên sân bóng chắc chắn lại càng ngầu.”
Ân Thanh nhấc cái gương trên bàn soi tới soi lui, bĩu môi: “Chẳng lẽ tao không ngon bằng tên Bánh Bao Đậu đó à? Thật ra, tao thấy tao còn đẹp hơn nó đấy!”
Muốn bầu chọn học sinh “đỉnh” nhất trường Nam Cao, Đầu Ngựa nhảy dựng lên chặn họng Ân Thanh.
“Mạnh ca còn chưa khỏi chân, mai mày lên sân đi cho tao. Nhớ tranh thủ khiến Đoàn Lăng tức c.h.ế.t luôn!”
Từ hàng ghế cuối lớp, Khương Trầm Ngư liếc lên một cái rồi khẽ thở dài:
“Chân đau thì nhằm nhò gì, đầu có vấn đề mới đáng sợ ấy.”
“Hầy da! Kỳ Cửu, có tí chuyện mà làm căng, để tao ra tay cho!”
Ân Thanh chẳng mảy may để ý, vẫn chăm chú chỉnh lại kiểu tóc của mình:
“Cướp người từ tay Đoàn Lăng, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi! Mày ăn Bánh Bao Đậu kia đi, để tao yên tâm ‘liếm nhan’.”
Cướp?
Đầu Ngựa và Khương Trầm Ngư liếc nhìn nhau, đồng loạt điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn lại, lúc này tầm mắt họ dừng ở vị trí của Mạnh Kỳ Cửu, chỗ Tạ Ninh vừa ngồi.
Mặt bàn phủ đầy kẹo và đồ trang trí lấp lánh đủ màu sắc, dưới ánh hoàng hôn chiếu xiên qua cửa sổ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Từ góc nhìn này, có thể thấy rõ Tạ Ninh đang bước vào một chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài.
Một viên kẹo bị ném vào miệng, vị ngọt của dâu tây khiến cảm xúc rối bời trong lòng cũng dịu đi quá nửa.
Mạnh Kỳ Cửu khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn dõi theo chiếc xe đang rời đi: “Năm nay cược gì đây?”
Đầu Ngựa khoát tay: “Cược gì thì bọn họ cũng chẳng thắng nổi, cuối cùng kiểu gì cũng phải động tay động chân cho xem!”
“Đoàn Lăng chẳng phải cũng sẽ tham gia à? Cược xem nó sẽ thua từ đâu đi.”