Xuyên Thành Bạo Quân Trong Truyện Tiểu Thuyết Ngôn Tình - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-07-15 12:56:31
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cửu thúc! Thu Thu bảo thúc thật cẩn trọng, đợi trở về, sẽ mời thúc uống rượu!”

Tần Cửu , nhưng chỉ thấy giọng biến mất giữa cơn mưa to. Trên tường thành cũng còn dấu vết của phát giọng đó.

Chiếc xe chở tù biến mất ở chân trời.

...

Một năm .

Ở nơi cách Biện Kinh ngàn dặm , tuyết rơi phủ trắng xóa trời đất.

Tạ Tuấn mời đến doanh trướng, mới mở rèm, liền thấy một thiếu niên với dung mạo bình thường.

Điều chú ý là đôi mắt phượng xinh của thiếu niên, và đôi tay thon dài cân đối.

Khi Tạ Tuấn bước , thấy thiếu niên đang dùng đôi tay xinh lột quả hạch, ném một bên "cây đèn" tinh xảo.

— Hắn nhanh chóng nhận thiếu niên vẫn xe lăn.

Trên mặt đất, một thám báo đang quỳ gối, sắc mặt tái nhợt, mãi đến khi thiếu niên dùng ngón tay gõ nhẹ lên án kỷ, mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ rời , để Tạ Tuấn một .

Mặc dù chuẩn tâm lý từ , nhưng khi thực sự gặp , Tạ Tuấn vẫn cảm thấy một loại cảm giác như trải qua nhiều kiếp .

Tâm trạng thập phần phức tạp.

Trong thời gian lưu đày, nhiều về vị tướng quân nổi danh ở bắc cảnh là Yến Tấn tướng quân.

Nghe Yến Tấn vốn là con trai của một vương hầu nghèo khó, gia tộc sớm suy sụp đến mức thể Biện Kinh. Hắn từ đó quật khởi, khiến nhiều nể phục Yến gia.

Khi đó, Tạ Tuấn chỉ cảm thấy Yến Tấn tài giỏi, nhưng sâu trong lòng luôn tồn tại cảm giác khó tả.

Khi cứu trong thời gian lưu đày, đưa đến quân đội đại doanh, gặp Yến Tấn, mới hiểu cảm giác thoải mái đó đến từ .

Bởi vì mặt, căn bản là “Yến gia tam thế tôn”, “Nhi tử vương hầu nghèo khó”, mà chính là phế Thái Tử Trần Thu, đang lưu đày ở hoàng lăng.

Khi gặp , Tạ Tuấn bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp trong tình huống .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-194.html.]

Hắn hành lễ, lộ một nụ khổ:

“Điện hạ, lâu gặp.”

Hai trò chuyện suốt một buổi chiều.

Tạ Tuấn trong năm qua gặp nhiều khó khăn, nhưng khi nghĩ đến Tạ gia vẫn an ở Biện Kinh, ơn thiếu niên mặt.

Cả hai đều là những thông minh, một bên đưa cành ôliu, một bên chọn lựa cành khôn ngoan để đậu. Một buổi chiều trò chuyện vui vẻ.

Lúc gần , Tạ Tuấn hỏi,

“Điện hạ sủng vật ?”

Suốt một buổi chiều, Trần Thu lọt ba đĩa quả hạch, nhưng bản thì ăn lấy một miếng, tất cả đều ném về phía cây đèn .

Thiếu niên chăm chú cây đèn,trong giọng mang theo chút ý :

“Không là sủng vật, là tiểu tổ tông.”

Lời dứt, ngón tay của nào đó cắn một ngụm.

“Ăn sằng bậy!”

Khi rời , , một cái đầu nhỏ nho cây đèn, Khương Tiểu Viên hài lòng, bắt lấy ngón tay của , bò lên tay áo , từ từ bò lên áo lông chồn của , cuối cùng đến đỉnh đầu.

Động tác lao trèo cảu thập phần thuần thục, thể thấy quen thuộc đến trò như thế nào.

Khương Tiểu Viên mặc chiếc áo bông lông xù xù chế tác riêng, vì vóc dáng quá nhỏ, khi mặc trông như một viên cầu lông nhung.

Trần Thu tức giận với thói quen của nàng, chỉ dùng ngón tay dài lôi lông xù khỏi đầu nàng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ bé của nàng, ưng dung hỏi:

“Mỗi ngày ở chỗ suốt buồn , ngoài chơi ?”

Khương Tiểu Viên xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của , bên ngoài trời, điên cuồng lắc đầu.

Trời mới mùa đông, Khương Tiểu Viên biến thành một con thú thích ngủ đông, mỗi ngày đều quấn quít bên Trần Thu, ăn uống mà chịu , như một món đồ trang sức sống.

DTV

Cố tình thiếu niên còn đối xử vô cùng với nàng, chỉ cần nàng ngôi chắc chắn sẽ bắc thang hái cho nàng, trăng là trăng, chiều nàng đến mức nàng thể gánh vác cuộc sống nữa.

Loading...