Lúc , yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Mãi cho đến khi tiếng gõ lộc cộc vang lên, thanh niên mới như hồi thần, mở mắt, liền thấy tiểu cô nương ôm gối, từ lúc nào đối diện . Nàng từ cái gối nhô đầu , nhỏ giọng ,
“Ta thể chữa khỏi ngài đó, nài tin ?”
Nam tử khỏi nhẹ, đưa chén cho nàng, tiểu cô nương lập tức nghiêng đầu, tránh xa.
Thanh niên thong thả buông chén , :
“Trốn xa như gì? Ta cũng ăn nàng .”
Khương Tiểu Viên:……
Nàng l.i.ế.m liếm đôi môi giờ còn nóng rát, kiên quyết lắc đầu từ chối.
Nam tử nhẹ, mệt mỏi tựa lưng xe lăn, ngoài cửa sổ nơi tuyết vẫn lặng lẽ rơi, khẽ ,
“Không sợ, hiện tại còn sức lực đó.”
Khương Tiểu Viên nâng đôi mắt tròn xoe, thấy nam tử tóc dài dựa cửa sổ, hòa quyện với cảnh tuyết trắng bên ngoài, đến như một bức tranh.
nam tử mang vẻ cô tịch nên lời.
Nàng do dự một chút, từ từ đến gần, bưng chén gừng nóng, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm. Giọng nàng thanh thoát và dễ ,
“Ta sẽ học châm cứu từ chỗ của các thái y, khi nào trị dứt bệnh cho ngài, sẽ tìm phương pháp giúp ngài thanh tỉnh lâu hơn.”
“Chỉ cần thêm một hai tháng nữa, Thái Y Viện chắc chắn sẽ nghiên cứu phương thuốc mới, chuyện sẽ hy vọng.”
Nam tử đầu nàng, đôi mắt phượng xinh như sóng xuân lấp lánh,
“Được, học tập thật nhé, sẽ chờ nàng.”
……
Khi tuyết rơi, Khương Tiểu Viên mặc áo choàng lông xù đẩy thanh niên dọc theo hành lang cung điện.
“Nàng trách ?”
Nam tử đột nhiên mở miệng ,
“Có dọa nàng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-225.html.]
Tiểu cô nương dừng , nhận đang hỏi điều gì, nàng lúng túng đỏ mặt, giọng gió thổi lạc ,
“Cũng thể trách ngài .”
Nàng thể rõ lý do cho cảm xúc hiện tại của bản , trong lòng như rối tung, bắt đầu từ .
Nàng thấy tiếng khàn khàn dễ của nam tử truyền đến qua gió.
Không vì điều gì, nhưng nụ khiến mặt nàng nóng bừng hơn.
Nàng mạnh miệng cãi , thì thấy vài bông tuyết gió thổi rơi xuống, dừng tóc từ bao giờ.
Nàng đưa tay giúp lấy xuống, nhưng đột ngột phát hiện, mái tóc đen như tơ lụa của từ khi nào lấm tấm vài sợi tóc bạc như lẩn trốn giữa các sợi tóc đen.
nam tử mặt nàng đây, mới 27 tuổi.
So với thiếu niên Thu thu, cũng chỉ lớn hơn mười tuổi mà thôi. Đáng , ở tuổi , tràn đầy khí khái, sự uy nghiêm của một bậc đế vương, nhưng chịu đựng bệnh tật, độc dược, thêm phần khí chất u ám, như gần như héo mòn.
Nàng cảm thấy trong cổ họng nghẹn , gì đó nhưng gió thổi đến run rẩy, tiểu cô nương hít hít mũi ,
“Không trách ngài mà.”
Nàng , mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong lòng chút nỡ trách móc.
DTV
*
Khi đại tuyết qua , Khương Tiểu Viên tiểu câm đánh thức dậy.
Sau đại tuyết, khí trong chùa miếu trở nên lạnh hơn.
Khương Tiểu Viên ăn sáng đơn giản, cùng với sư phụ chùa miếu ăn đồ chay.
Có lẽ tiểu câm dần nhận thấy tiểu thư của ăn ít , nên mấy ngày nay, khi lấy cơm, thường đưa cho Khương Tiểu Viên hai cái bánh bao.
Khương Tiểu Viên vốn thích ăn bánh bao trắng, nhưng hôm nay hiểu , nàng cứ ăn mãi ngừng, cho đến khi no căng, mới chợt nhận đang cầm bánh bao.
Khi tiểu câm , trong phòng chỉ còn nàng, Khương Tiểu Viên gần cửa sổ, lấy ngọc bội .
“Alo alo alo ~ Thu Thu thấy ?”
Ở bên ngọc bội quả nhiên tiếng thiếu niên trả lời, “Có thấy.”
Ngọc bội còn truyền đến tiếng kèn mờ mờ.