Hắn buông tay tiểu cô nương , sức lực của đương nhiên nàng thể so sánh. Cả đời sát phạt quả quyết, đưa vô quyết định, tuyệt đối là hạng thể nhân từ nương tay. Thế nhưng, trong khoảnh khắc , bỗng nhận , thể nhẫn tâm.
“Ta sẽ cùng ngài…” Tiểu cô nương khẽ , giọng điệu gần như thì thào.
“Nàng ngoan một chút nào, cho chút thể diện.” Hắn đáp, âm điệu dịu dàng nhưng mang chút kiên quyết.
Ngươi xem, thời khắc chật vật như , một thời khắc coi như là chuyển giao quan trọng của cuộc đời, vẫn ngươi yêu thấy cảnh quẫn bách của ngươi.
Hắn là một đế vương, cả đời kiêu hùng, thể mặt nàng- mà yêu mà hiện bộ dạng tôn nghiêm, lý trí giống như An vương ?
Khi nàng ngẩn , cuối cùng cũng buông tay.
Hắn xoay rời .
Hắn thấy tiếng gọi “Trần Trọng Quang” của nàng, âm thanh nghẹn ngào, nhưng quả quyết nhắm mắt , cố gắng kìm nén sự xúc động. Ngón tay run nhẹ, nhưng vẫn quyết tâm nàng.
Một cánh cửa mạnh mẽ đóng .
Đêm nay ánh trăng rực rỡ, ánh sáng chiếu sáng khắp nơi, giống như đôi mắt nàng, trong trẻo và tỏa sáng.
Hoa lê rụng đầy đất, từng cơn gió thổi qua, khiến nơi nơi đều ngập tràn hương sắc.
Trần Trọng Quang cuộc đời còn cơ hội nào để thành với nàng , sự đánh cược như một định mệnh khó nắm bắt. Những khoảnh khắc , như hoa đào nở rộ, đẽ nhưng ngắn ngủi.
Hắn coi nàng là thê tử của .
Từ những ngày tháng chải tóc cho nàng, giữ một lọn tóc nhỏ, như một phần tâm tư thể thổ lộ.
Trần thị Trọng Quang, ái thê A Viên.
Là yêu, là mà cô hồn dã quỷ Trần Thu gặp khi đến đường cùng.
Nếu như thật sự trở nên điên khùng, cũng coi như phá hủy lời hứa của cuộc đời .
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-276.html.]
Một gọi là Trần Trọng Quang, yêu thương tiểu cô nương một đời ngắn ngủi.
Nhân gia tụ tán, tương tư thế gian .
Tựa như pháo hoa, tựa như mây bay.
Dù chỉ thoáng chốc, nhưng đến nao lòng.
Hắn vẫn còn kiếp .
Khi Khương Tiểu Viên tỉnh dậy, trời vẫn sáng.
Nàng cảm thấy mặt lạnh lạnh, sờ thì là nước mắt.
Khi nàng theo bản năng tìm kiếm bên cạnh, thấy một tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Thiếu niên Trần Thu là một vô cùng cứng cỏi hơn nữa còn là một nhẫn nhịn . Trừ phi là thật sự là đau đến , còn tuyệt đối lên tiếng.
Khương Tiểu Viên vội vã gọi dậy, nhưng thấy cả đẫm mồ hôi lạnh, trán tái nhợt, ngón tay nổi gân xanh, nàng gọi liên hồi mới từ từ hồi phục, mở miệng yếu ớt : “Không đáng ngại.”
Hắn chỉ chỉ đầu , dường như còn sức lực để thêm.
Khương Tiểu Viên hiểu rõ ý tứ của . Không chỉ nàng, mà trong giấc mơ ký ức của cũng đầy những khắc cốt đau thương, những nỗi thống khổ trải qua một .
Chính vì tình huống như nên chân tay nàng mới bối rối, đành thử xoa xoa giữa trán , mong giảm bớt cơn đau, nhưng là chẳng chút hiệu quả nào; vẫn toát mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Nàng định dậy tìm Từ lão đại phu, nhưng Trần Thu nắm tay nàng , như c.h.ế.t đuối bắt lấy phao, thanh âm suy yếu, “Đừng .”
Nàng đành nắm c.h.ặ.t t.a.y , bên cạnh.
Hắn thỉnh thoảng gọi nàng là “Bé ngoan”, thỉnh thoảng kêu là “Viên Viên”, âm điệu thống khổ vô cùng.
Nàng chỉ ôm chặt , để mặc nắm lấy tay , vành mắt cũng dần dần đỏ lên.
Khi nhớ những chuyện xưa, nỗi thống khổ ập đến như thủy triều. Một nữa trải qua, ngoài đau đớn, còn đối mặt với muôn vàn cảm xúc tiêu cực, những nỗi khổ đau và sự thể tha thứ, tất cả đều ùa về trong ký ức, buộc sống từng giây phút , sót một phút giây nào.