Tầm mắt đều về phía thiếu niên.
Dường như ngay khi vế câu vừa , tiểu gia hỏa trốn ở trong tay áo của Trần Thu đã lập tức tiếp, “Một trăm tám một ly.”
Thiếu niên vốn đang suy nghĩ, rốt cuộc nên như thế nào mới có thể đạt được mục ́ch, kết quả thấy câu đối thần kỳ này.
Thiếu niên:……
Không thể , còn khá thích hợp.
Trên đài Hạc Vọng, chư vị đại thần và cả sứ giả, đồng thời phía thiếu niên.
DTV
Vĩnh Gia Đế luôn tin tưởng về khả năng văn thải của đứa con trai , ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Tầm mắt đều đây, thiếu niên siết chặt xe lăn, dường như khá quẫn bách, ngón tay siết chặt rồi thả lỏng, một lúc mới nhăn mặt nhả một câu:
“Một trăm tám một ly.”
Khương Tiểu Viên trốn trong tay áo:……
Nàng chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Thanh âm của thiếu niên cũng lớn, những khác thấy rõ ràng lắm, tất nhiên đài Hạc Vọng càng là thấy.
Ngũ hoàng tử rõ, liền nói với thái giám đang khom lưng ở phía :“Hắn cái gì?”
Thái giám hiển nhiên thấy, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn là căng da đầu lớn tiếng trả lời , “Câu đối của Tam điện hạ là: Một trăm tám một ly.”
Giọng nói vừa thé vừa chua của thái giám vang lên rất to, chỉ phía , người ở đài Hạc Vọng cũng rõ ràng.
Toàn trường an tĩnh.
Cũng ai trong đám nhịn , phụt một tiếng , tiếng cười thưa thớt dần nhiều lên, nếu bận tâm đây là cung yến, chỉ sợ sẽ có người lăn cười mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-81.html.]
Một trăm tám một ly?
Cũng phải là sai, chỉ là…… nói cũng phải trắng như vậy.
Thật câu đối của Kim thế tử , nề hà có câu đối của Trần Thu đối lập, đột nhiên vẻ văn nhã hơn nhiều.
Đặc biệt khi thiếu niên đối xong thì nói gì nữa chỉ rũ con ngươi xuống, tuy rằng thấy rõ biểu tình của Trần Thu, nhưng nhìn dáng vẻ , mọi người theo bản năng đều cảm thấy thiếu niên hiện tại nhất ̣nh đang rất xấu hổ.
Nhìn biểu hiện lần này của hắn, một cảm thấy vị Tam điện hạ này đang cố ý ̣o niềm vui…… Chỉ sợ là, mấy năm gần đây được học còn người kèm cặp học vấn đã giảm sút rất nhiều, miễn cưỡng mới được câu đối như vậy.
Khương Tiểu Viên trong tay áo trợn mắt há hốc mồm, điên cuồng chọc vào tay thiếu niên:
“Thu Thu, cậu làm vậy mà được à?”
Thiếu niên tóc dài rũ mi xuống, thực tế đang xoa mái tóc nhỏ của tiểu cô nương, xoa đến mức tiểu cô nương kháng nghị kịch liệt mới dừng lại, lúc mới thong thả ung dung mở miệng , “Mọi đều , thể thấy kết quả rất tốt.”
Khương Tiểu Viên nghĩ, đúng rồi, trích trong "Xuân vãn kinh điển khúc" đó.
Trên đài Hạc Vọng, các đại thần khá bất ngờ, tuy giống phía mấy tiểu tử đang cười nghiêng cười ngả ở bên dưới, nhưng nghẹn đến mức đau bụng.
Vĩnh Gia Đế vốn đang tồn ít tâm tư để tý khoe với Kim Quốc sứ giả, dự đoán cuộc thi có kết quả như vậy, tức khắc mặt hắn đen lại như ́t nồi.(*)
(*) Theo đúng nguyên ́c đó.
Mọi thấy rõ sắc mặt của Vĩnh Gia Đế đang đứng ở phía trước, nhưng thái giám bên người hắn lại sợ tới mức hai chân run lên cầm cập, là thể đủ đoán hoàng đế tức giận đến mức nào.
Hôm nay có Kim Quốc sứ giả ở bên cạnh, mà khi Kim thế tử và Thái Tử tỷ thí, lại làm một trò đùa kinh thiên động ̣a như vậy, còn là người mà Đại Khánh vẫn luôn khen là thần đồng.
Đừng hoàng đế, ngay cả đại thần trộm xong mặt lại đỏ lên.
Hắn nhịn sự buồn bực:
Trọng Quang Thái Tử trước khi bị phế là kỳ ̀i ngàn năm có mọt, mà hiện tại……
Lại nhớ đến trận ồn ào huyên náo trước đó liên quan đến chuyện Nam thư phòng, các đại thần đều là nhân tinh, buồn bực một chút, nhưng đã bình thường trở .