bên trong chỉ  mấy quyển sách,   hộp cơm.
Nhóc béo phàn nàn: “Hộp cơm của  ? Sao   mang?”
“Không mang.” Nhậm Áo Thiêm vẫn  lay động.
“Vậy mai  mang , tớ  ăn.” Nhậm Áo Thiêm kiên quyết : “Không mang, ngày mai tớ mang,  sẽ  cướp của tớ mất.”
“Tớ  cướp, là  tự đưa cho tớ!” Nhóc béo cao giọng .
Nhậm Áo Thiêm cau mày sửa : “Tớ  cho .”
“Cậu cũng     cho !” Nhóc béo hùng hồn ,     bản   mới là   vấn đề.
Nhậm Áo Thiêm tức giận , dứt khoát : “Tớ  mang,   cũng  mang.”
“Không mang thì thôi! Ai mà thèm! Đồ keo kiệt!”
Nhóc béo cũng tức giận  về chỗ ,  thèm để ý Nhậm Áo Thiêm nữa.
Đến buổi chiều, tan học, nhóc béo tìm phụ  ở cổng trường, vội vàng : “Mẹ! Con  mua đồ thừa!”
“Đồ thừa gì?” Phụ   chút bối rối, nhưng vẫn  theo yêu cầu của nhóc béo, đưa nhóc béo đến tiệm bánh mì gần đó.
Tiệm bánh mì gần trường mẫu giáo nhất chính là tiệm đồ ngọt Tây Duy, nhóc béo     hét lớn: “Có hamburger  từ đồ thừa !   mua hamburger  từ đồ thừa!”
Nhân viên tiệm bánh giải thích: “Xin , ở đây   hamburger, nhưng chúng   bánh ngọt.”
Nhóc béo sững sờ,  đó nhớ tới ngày đầu tiên Nhậm Áo Thiêm mang đến  là bánh mì thì vội vàng tiếp lời: “Là bánh mì!   bánh mì!”
 cửa tiệm   bán đồ thừa, bánh mì và đồ ngọt  đạt tiêu chuẩn sẽ   bán  bên ngoài.
Nhóc béo  mua  thì  ầm lên, cuối cùng phụ    đưa  đến một tiệm bánh mì khác, nhưng tất cả các tiệm đều  bán đồ thừa.
Mãi mới tìm  một cửa hàng bán đồ thừa, năm tệ một túi lớn, phụ  đành  mua,  hiểu hỏi: “Con nhất quyết mua cái   gì? Có   bán bánh mì …”
“Ngon lắm!” Nhóc béo vui vẻ cầm túi đồ thừa về nhà, mở gói .
  khi ăn miếng đầu tiên, nhóc béo liền cau mày.
Đồ thừa  khô  cứng, còn  chỗ  cháy nữa, chẳng ngon chút nào. Hơn nữa đồ thừa đều là những miếng vụn nhỏ,  giống đồ thừa của Nhậm Áo Thiêm, ở giữa còn  xúc xích giăm bông để ăn cùng nữa.
Không thể ăn chiếc hamburger  bằng đồ thừa mà  mong ước, nhóc béo càng ngày càng ám ảnh.
Sáng sớm hôm ,  đến trường, nhóc béo   tìm Nhậm Áo Thiêm hỏi: “Cậu  mang bánh hamburger ?”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cha-ke-cua-nhoc-con-long-ngao-thien/31.html.]
Nhậm Áo Thiêm lười đáp ,  lưng  với nhóc béo, giả vờ như   thấy.
“Hamburger ! Hamburger của tớ!” Nhóc béo sốt ruột.
Nhậm Áo Thiêm ghét   phiền, : “Tớ  ,    mang nữa.”
Nhóc béo dứt khoát : “Vậy tớ mua của !”
Nhậm Áo Thiêm buột miệng : “Đắt lắm đấy.”
“Đắt cũng ! Bao nhiêu tiền! Tớ mua!”
Nhậm Áo Thiêm buông sách trong tay, ngẩng đầu  nhóc béo, thấy nhóc béo  vẻ nghiêm túc,  mới bắt đầu suy nghĩ.
Đồ thừa  mang từ tiệm về là miễn phí,  cần trả tiền. Xúc xích giăm bông hai tệ một cây là  thể   hai cái hamburger .
Cà rốt và dưa chuột mua ở chợ rau nên  rẻ. Sốt cà chua thì đắt hơn, một chai nhỏ giá mười lăm tệ, nhưng cũng ăn   nhiều .
Nhậm Áo Thiêm nhanh chóng suy nghĩ, tính toán chi phí, cộng thêm lợi nhuận…
Vậy nên, Nhậm Áo Thiêm  một cái giá cao—
“Năm tệ.”
Nhóc béo lúc đầu còn cực kỳ căng thẳng,   là năm tệ liền thở phào nhẹ nhõm, xua tay, hào sảng : “Được, năm tệ.”
Sau khi  thấy phản ứng của nhóc béo, Nhậm Áo Thiêm cũng nhận    phạm  sai lầm c.h.ế.t  ,   đưa  mức giá quá thấp, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu.
 là một   ăn xuất sắc,  học cách cứu vớt để bù đắp cho tổn thất của .
Vì thế Nhậm Áo Thiêm bổ sung thêm một câu: “Một cái năm tệ, hai cái mười tệ.”
“Được! Vậy cho tớ hai cái!” Nhóc béo lập tức đồng ý.
Đối với nhóc béo mà , mười tệ còn  đủ để mua cốc  sữa,  thể mua hai chiếc hamburger  là quá hời .
Hai bên nhanh chóng đạt  mối quan hệ hợp tác  , đối với mối  ăn  đều  hài lòng.
Vì ,  khi tan học, tối hôm đó, lúc Nhậm Áo Thiêm  Nhậm Dương dẫn  chợ mua thức ăn,   còn yên lặng  sang một bên như thường lệ nữa mà chủ động giúp  chọn cà rốt.
Rau trong chợ cũng  còn nhiều, những củ cà rốt còn  đa  đều  hư hỏng .
Nhậm Áo Thiêm lựa chọn  kĩ, trông giống hệt ông cụ non, lúc chọn  mấy củ cà rốt to  đưa cho cô chủ để cân,   với giọng điệu  ngọt ngào: “Dì ơi,  thể rẻ hơn   ạ?”
Vốn dĩ là  tới   giá, nhưng vì giọng điệu trẻ con của Nhậm Áo Thiêm, cô chủ liền   chọc , : “Vậy dì sẽ cho con thêm nhé.”
Cô chủ cân xong  cho  túi, tặng thêm một củ cà rốt và một ít lá rau, lúc đưa túi cho Nhậm Dương còn khen ngợi: “Con nhà  ngoan quá, mua rau còn  trả giá cơ đấy.”