Bà Trang chỉ   nửa lời, còn   hết.
Nhận Vãn Vãn    hiểu , lịch sự từ chối: “Dì, con  từng nghĩ tới những chuyện đó, một  con  thể nuôi Tiểu Thiêm.”
Bố Nhậm  lạnh: “Cái gì mà  từng nghĩ đến chuyện đó, con  thấy mất mặt , bố mất mặt hộ con đó!”
“Ăn  cho cẩn thận, đừng dữ với con.” Bà Trang khuyên răn bố Nhậm xong liền tiếp tục  sang khuyên răn Nhậm Vãn Vãn.
“Vãn Vãn , hiện giờ ngày nào con cũng  chăm sóc Tiểu Thiêm như  mệt lắm, mai  nó học cấp một  cấp hai, cấp ba, đều là tiền cả đấy, nếu như con lập gia đình, trong nhà sẽ  thêm một  giúp đỡ, con cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Giọng điệu bà Trang cực kì kiên nhất, mỗi lời  đều là vì nghĩ cho Nhậm Vãn Vãn.
Nhậm Dương  giữa bà Trang và Nhậm Vãn Vãn,  yên lặng ăn cơm   bà Trang ,  luôn cảm thấy  gì đó  đúng lắm, phát hiện hôm nay bà  cực kì niềm nở.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, thái độ của  kế Trang với Nhậm Vãn Vãn  bình thường, dù bề ngoài  đối xử khắc nghiệt với Nhậm Vãn Vãn nhưng  thường xuyên    lưng Nhậm Vãn Vãn,  Nhậm Vãn Vãn  kết hôn  sinh con  mất mặt gia đình.
Nhậm Dương cẩn thận suy nghĩ , cuối cùng nhớ  bác Trang là ai, liền xen : “Con trai bác Trang   là cái  hơn bốn mươi tuổi vì đánh vợ nên mới ly hôn đó ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt bà Trang liền biến sắc, ngay cả bố Nhậm cũng  hài lòng, khiển trách: “Ăn  kiểu gì đấy! Người lớn  chuyện, liên quan gì đến con!”
Sau khi khiển trách Nhậm Dương, ông    trách mắng Nhậm Vãn Vãn: “Con cũng thế,  lớn tuổi , đừng  kén chọn nữa! Người  bỏ qua chuyện con  con  là  lắm !”
Bố Nhậm  đè nén bao nhiêu lửa giận , ông mắng: “Con xem  con , một đứa con gái ăn chơi lêu lổng,   sinh con của ai ! Thật  bố mất mặt!”
Bố Nhậm cứ mắng chửi  ngừng,  dễ gì mới dừng  thì  đến bà Trang tiếp tục khuyên răn.
“Vãn Vãn, bác Trang  chỉ cần con gả qua đó sẽ cho con mười vạn. Đến lúc đó mười vạn sẽ là của nhà chúng ,  tiền , con và Tiểu Thiêm sẽ dễ sống hơn  nhiều.”
“Dù  nhà bác Trang cũng  tiền, đến lúc đó Tiểu Thiêm sẽ  đưa đến nhà trẻ  nhất Giang Thành,   Tiểu Thiêm  học trường quốc tế nào cũng .”
“Dì    giục con , dù  hai đứa cũng nên tìm hiểu  ,  bạn   tính đến chuyện kết hôn  cũng .”
Bà Trang   nhiều, Nhậm Vãn Vãn hình như cũng  d.a.o động đồng, ngập ngừng : “Dì, để con suy nghĩ thêm.”
Nhậm Dương bên cạnh   thì lo lắng, nhưng bà Trang và bố Nhậm vẫn còn ở đây nên   tiện  gì. Đến lúc ăn cơm xong, lúc thu dọn bát đũa  phòng bếp Nhậm Dương mới tìm Nhậm Vãn Vãn, : “Chị, con trai bác Trang   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cha-ke-cua-nhoc-con-long-ngao-thien/chuong-3.html.]
Nhậm Vãn Vãn bỏ bát đũa bẩn  bồn rửa  : “Mười vạn.”
“Mười vạn  cuối cùng   tay bố, chẳng nhẽ  đưa cho chị ?” Nhậm Dương bên cạnh giúp dọn dẹp nhà bếp: “Còn cái gì mà trường quốc tế,  thôi  thấy  tin  , đều là mồi nhử thôi.”
Trong kí ức của nguyên chủ, con trai cả bác Trang là một tên nghiện rượu, thường xuyên  ngoài vui chơi, còn động tay động chân với vợ.
Nếu thật sự để Nhậm Vãn Vãn gả qua đó, thì chính là đang nhảy  hố lửa.
“Tiểu Thiêm  năm tuổi , năm  còn   lớp một.” Nhậm Vãn Vãn lo lắng chuyện  học của con trai: “Về  còn cấp hai, cấp ba, trường học ở Giang Thành khó  lắm.”
 lúc ,  tiếng động truyền đến từ cửa phòng bếp, Nhậm Dương   đầu liền thấy Nhậm Áo Thiêm  tới.
Nhậm Áo Thiêm ăn cơm  chậm, mới nãy  ăn xong, nó để bát đũa  bồn rửa, : “Con ăn xong .”
“Tiểu Thiêm ngoan quá.” Nhậm Vãn Vãn mỉm , lau sạch nước  tay, xoa đầu Nhậm Áo Thiêm,    thấy bọn trẻ nhà hàng xóm đang nhảy nhót ở bên ngoài,  vẻ là bằng tuổi, cô bèn : “Con  ngoài chơi ,  xong việc sẽ  cùng con.”
Nhậm Áo Thiêm  hiểu chuyện,  quấy rầy  mà   ngoài chơi với mấy đứa nhà hàng xóm.
Qua cửa sổ, Nhậm Vãn Vãn  thấy bóng dáng Nhậm Áo Thiêm, trong lòng thấy nhẹ nhõm,   chuẩn  tiếp tục rửa bát, bỗng nhiên đầu cô đau như búa bổ, vội đỡ lấy mép bàn bên cạnh, cúi đầu ho khan.
Nhậm Dương thấy , vội vàng bỏ việc đang  trong tay xuống,  tới vỗ lưng cho Nhậm Vãn Vãn,  khi Nhậm Vãn Vãn  định  thì khuyển nhủ: “Chị, chị tới bệnh viện khám .”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Chỉ là bệnh vặt thôi,  cần tới bệnh viện.” Nhậm Vãn Vãn  lắc đầu, tiếp tục rửa bát.
“Chị vẫn nên  kiểm tra , kiểm tra xong sẽ thấy yên tâm hơn.”
Nguyên tác   của Long Ngạo Thiên mất sớm,  lẽ là lúc Long Ngạo Thiên sáu bảy tuổi,  đó Long Ngạo Thiên  gửi tới sống với một  họ hàng xa.
Nghĩ , đoán chừng cuối cùng nếu Nhậm Vãn Vãn  kết hôn nên Long Ngạo Thiên sẽ   gửi  như .
Nhậm Dương nghĩ tới cốt truyện liền  chút mất tập trung.
Nhậm Dương ở bên cạnh , đột nhiên gọi lớn: “Tiểu Dương.”