Đoàn Chu Luật cầm lấy một chiếc bình gốm   thành xong  : “Cái  cho ông nội.”
Chỉ còn một chiếc bình   thành  bàn, nó  nhiều hoạ tiết nhất, thậm chí  bé còn dùng  nhiều đất sét để nặn thành một vài bông hoa trang trí lên ,  lẽ đây là chiếc bình tốn nhiều thời gian nhất, vì thế Phí Trầm hỏi: “Chiếc  là của con ?’
Đoàn Chu Luật lắc đầu.
Phí Trầm nhanh chóng đoán ,  liền hỏi: “Là để tặng cho bố con đúng ?”
Đoàn Chu Luật  phủ nhận,  cầm lấy chiếc bình  nhất lên nhỏ giọng : “Chiếc  là để tặng cho  Tiểu Dương.”
“Anh Tiểu Dương?”
“Anh Tiểu Dương là bạn  của con, con còn tặng móc khóa   cho   nữa.” Nhắc đến  Tiểu Dương, giọng điệu của Đoàn Chu Luật rõ ràng trở nên thích thú hơn phần nào: “Anh   tặng con hoa, còn tặng con ví tiền nữa.”
Tuy bó hoa đó   bảo mẫu vứt  nhưng ví tiền  vẫn còn giữ ,   giữ gìn nó  cẩn thận.
Đoàn Chu Luật  bình gốm, nghiêm túc : “Con  tặng cho  Tiểu Dương.”
Có lẽ cách gọi “ Tiểu Dương”   vẻ chỉ giống một  bạn cùng tuổi thôi nên Phí Trầm chỉ gật gật đầu,  hỏi rõ “ Tiểu Dương là ai”,  đó chỉ cùng Đoàn Chu Luật đóng gói bình gốm, bỏ nó  hộp quà, cho thêm xốp chống sốc .
Sau khi gói xong quà, Phí Trầm đưa cháu trai nhỏ  rửa tay, lúc lấy khăn giúp  bé lau tay, thấy cháu trai   ăn bánh donut.
Phí Trầm: “Chú bảo dì  cho.”
Đoàn Chu Luật do dự một lát  lấy  một tấm danh  trong túi, : “Con   tiệm  mua.”
Phí Trầm cầm danh  lên xem, địa chỉ  ngay gần nhà trẻ An Lập.
Ngay  đó, hai  lên xe, Phí Trầm lái xe đưa Đoàn Chu Luật đến tiệm bánh đó.
Xe dừng   cửa tiệm bánh, Đoàn Chu Luật đeo cặp sách, dựa   cửa sổ xe,  cửa kính của tiệm bánh.
Ngay  đó,  bé    với chú: “Con  mua ở đây nhiều  , con  thể tự  mua một .”
Phí Trầm   xe  Đoàn Chu Luật xuống xe bước  tiệm bánh.
Tiệm bánh vẫn đang mở cửa, Đoàn Chu Luật bước , như thường lệ  bé  về phía quầy thu ngân, nhưng   thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ thấy  một cô nhân viên khác.
Đoàn Chu Luật  tới, nhẹ nhàng : “Cô ơi,  Tiểu Dương  ạ?”
Nhân viên tiệm  Đoàn Chu Luật,  bé  đến đây mấy  , bèn : “Anh Tiểu Dương sắp tan  , đang ở bên trong  quần áo. Bạn nhỏ  mua gì nào? Cô lấy cho nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cha-ke-cua-nhoc-con-long-ngao-thien/chuong-54.html.]
Đoàn Chu Luật lắc đầu, kiên nhẫn : “Cháu sẽ đợi  Tiểu Dương.”
Nhân viên tiệm bất lực bèn gọi  bên trong: “Tiểu Dương,  bạn nhỏ  tới tìm  !”
“Đến đây!”
Trong phòng  đồ, Nhậm Dương  cởi đồng phục của tiệm  liền  thấy   tìm ,  nhanh chóng mặc  tạp dề  bước  xem thử, quả nhiên là luật sư nhỏ.
“Em  ăn gì nào? Hay  mua bánh donut đúng ?” Nhậm Dương  buộc tạp dề  theo thói quen bước   quầy thu ngân.
“Bánh donut ạ!” Đoàn Chu Luật  bò   quầy thu ngân với ánh mắt sáng lấp lánh.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nhậm Dương gói bánh donut xong,  thấy hôm nay Đoàn Chu Luật  mặc áo sơ mi dài tay và áo gile, cúc áo sơ mi cài đến nút  cùng, kín đáo từ đầu đến chân, khí chất như một luật sư chuyên nghiệp thu nhỏ.
 bây giờ  là tháng 5, thời tiết  ấm lên, thời tiết hôm nay còn nắng, Nhậm Dương liền hỏi: “Luật sư nhỏ, em mặc áo dài tay như   thấy nóng ?”
Đoàn Chu Luật    cảm thấy nóng,  chỉ thấy trong lòng thật ngọt ngào.
“Không nóng ạ!”
—
Bên ngoài tiệm bánh.
Phí Trầm  trong xe, ngón tay  đặt  cửa sổ xe, chậm chạp chờ đợi.
Tiệm bánh  cửa kính, từ bên ngoài  thể thấy Đoàn Chu Luật đang mua đồ bên trong, hình như  bé đang  chuyện với nhân viên.
Chỉ là mua bánh thôi   mất nhiều thời gian như ? Phí Trầm liếc  đồng hồ,  5 phút trôi qua, nhưng Đoàn Chu Luật vẫn đang  chuyện với nhân viên.
Lo lắng rằng   thể xảy  tranh cãi  hiểu lầm gì đó với nhân viên, Phí Trầm xuống xe bước  tiệm bánh.
Vừa bước , Phí Trầm  ngửi thấy mùi bánh mì nướng cực kỳ thơm, còn  mùi ngọt ngào của bánh kem.
Mà cách đó  xa, Đoàn Chu Luật đang bám  quầy thu ngân  gì đó với một nhân viên.
Nhân viên đó trông  vẻ còn trẻ, tầm hơn 20 tuổi,  nhân viên đang cúi  để  Đoàn Chu Luật , thỉnh thoảng  gật đầu.
Tiệm bánh rộng rãi và yên tĩnh, ngoài tiếng nhạc nền đang phát trong tiệm còn  tiếng thì thầm nhẹ nhàng của  thanh niên.
“Đây là em tự  ? Giỏi quá,  cái gì em cũng  thế?”
“Cái gì em cũng   hết, vì em là thiên tài mà!” Đoàn Chu Luật nhón chân,  nhoài  bàn ngẩng đầu lên .