Có lẽ lời của Đoàn Chu Luật khiến thanh niên bật , đưa tay xoa đầu bé, đó vuốt má .
Phí Trầm thoáng qua thấy hộp quà đang đặt quầy thu ngân. Hộp quà mở , bên trong là chiếc bình gốm thành.
Một nhân viên khác chú ý thấy khách bước tiệm liền nhanh chóng tiến đến: “Xin chào, hoan nghênh quý khách.”
Nghe thấy , Nhậm Dương theo thói quen ngẩng đầu lên, thấy đàn ông cao lớn bước , sững .
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên ngoài là áo gile kiểu phương tây đặt may riêng, thắt cà vạt đen với hoạ tiết chìm.
Dù trời đang nắng nhưng đàn ông vẫn cài cúc áo sơ mi tất cả các cúc, cà vạt thắt gọn gàng, chỉnh tề, trông phần lạnh lùng—
Giống như phiên bản lớn của Đoàn Chu Luật .
—
Người đàn ông lạ mặt mắt giống như phiên bản lớn của Đoàn Chu Luật , như từ một khuôn đúc . Rõ ràng đây chính là bố của Đoàn Chu Luật.
Nhậm Dương cuối cùng cũng hiểu , cũng ngạc nhiên khi thấy Đoàn Chu Luật luôn mặc áo sơ mi và gile như , hoá là để giống với phong cách của bố .
Đứng mặt phụ mà xoa đầu xoa má con là phù hợp nên Nhậm Dương thu tay , đổi thành nụ công nghiệp: “Xin chào.”
Nhậm Dương tém tém , nghiêm túc gói bánh donut .
Đoàn Chu Luật vẫn đang dựa bàn, phát hiện “ Tiểu Dương” chuyện với nữa, cũng xoa đầu như nữa, liền đầu , từ khi nào chú xuống xe ngay lưng , trong nháy mắt hiểu đầu sỏ của chuyện .
Đoàn Chu Luật kéo tay áo đàn ông, nũng nịu : “Con tự mua mà.”
Phí Trầm hề chen mà yên lặng ở phía , đợi Đoàn Chu Luật mua bánh donut xong.
Có lẽ vì thêm một nên Nhậm Dương ngại chuyện với bạn nhỏ nữa, khi gói bánh donut thì đưa tới mặt luật sư nhỏ.
“Anh Tiểu Dương, em về đây.” Đoàn Chu Luật vẫy vẫy tay.
Phí Trầm nhận lấy túi từ tay Nhậm Dương đó đưa bạn nhỏ rời .
Lúc xe Phí Trầm hỏi: “Anh là Tiểu Dương?”
Đoàn Chu Luật ở ghế phụ đang tự thắt dây an gật đầu đáp : “Ưm.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Phí Trầm hỏi thêm nữa, trẻ con cũng vòng tròn quan hệ của riêng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cha-ke-cua-nhoc-con-long-ngao-thien/chuong-55.html.]
Lúc đầu còn tưởng “ Tiểu Dương” cũng giống Đoàn Chu Luật, là bạn nhỏ trong trường mẫu giáo, hoặc là lớn tầm mười tuổi.
Thật sự ngờ còn lớn hơn một chút trong tưởng tượng của … lớn đến .
—
Trong tiệm bánh.
Khách hàng rời nhưng món quà bình gốm sứ vẫn đang ở bàn.
Nhậm Dương cất kỹ bình gốm hộp quà nhét balo, đó đến trường mẫu giáo đón cháu trai.
Về đến nhà, Nhậm Dương mới lấy chiếc bình gốm đặt lên bậu cửa sổ như một món đồ trang trí.
Nhậm Áo Thiêm tới một lúc, vẻ khá tò mò về chiếc bình gốm .
Nhậm Dương giải thích: “Hôm nay luật sư nhỏ tới tiệm mua đồ tặng đó.”
Vừa là của luật sư nhỏ tặng, Nhậm Áo Thiêm trong nháy mắt chẳng còn chút hứng thú nào, lắc đầu đáp: “Không .”
“Là tâm ý cả, cần gì đến với chứ.” Nhậm Dương tới xoa đầu cháu trai, đang định sờ má, kết quả vẫn cháu trai trốn tránh.
“Không sờ.” Nhậm Áo Thiêm lạnh lùng, từ chối cho chạm mặt, đó một tới bàn học, lưng với bắt đầu nhật ký.
Nhậm Áo Thiêm 5 tuổi qua cái tuổi thích nũng, bé càng trở nên trầm tĩnh, độc lập, còn phụ thuộc lớn nữa.
Nhậm Dương bất lực đành dậy bếp nấu nướng, tiện tay kiểm tra điện thoại thì thấy giáo viên trong nhóm chat của lớp mẫu giáo gửi thông báo.
[Thông báo đến tất cả các phụ : Chiều mai, bộ các bé lớp phụ đạo sẽ đến tham quan triển lãm Công nghệ Giang Thành. Phụ thể tự chuẩn bình nước cho các bé, hoặc thể chuẩn một ít tiền mặt để các bé mua quà lưu niệm~]
Có lẽ vì lo lắng các bạn nhỏ sẽ sử dụng ví điện tử để thanh toán, ví dụ như tiêu tiền lung tung chẳng hạn, giáo viên kiến nghị phụ chuẩn một khoản tiền nhỏ cho con.
[Phụ nhóc béo: Tiền tiêu vặt nên cho bao nhiêu thì hợp lý? Có mang đồ ăn vặt ?]
[Mẹ Phương Tiểu Huy: Cho nhiều một chút cũng , cho con mua quà lưu niệm nữa.]
………
Trong nhóm chat, các phụ đang thảo luận về tiền tiêu vặt và quà lưu niệm, vì dù đây cũng là triển lãm công nghệ ý nghĩa đối với các bạn nhỏ.
Nhậm Dương tham gia cuộc thảo luận, chỉ xem qua nội dung tin nhắn nhanh chóng thoát để tiếp tục nấu ăn.
Dù , đến sáng hôm , Nhậm Dương vẫn cố ý lấy 20 tệ cho cháu trai.